“Hai người… hai người làm gì vậy?”
Lê Gia Bảo trợn trừng mắt chỉ vào hai người quần áo xộc xệch trước mặt, toàn thân cậu lạnh ngắt, hơi thở dồn dập, hai chân cậu gần như mềm nhũn phải chống vào vách tường mới đứng vững được.
Cậu vừa nhìn thấy gì? Chồng mình và một người thanh niên cùng nhau ra khỏi phòng trong tình trạng trang phục nhăn dúm dó, thậm chí thanh niên kia còn chưa kịp cài cúc áo trên thân.
“Gia Bảo à, chuyện không như cậu nghĩ đâu, tôi và Tử Sâm không có chuyện gì hết.
”
Thanh niên kia đứng nép sau lưng chồng của Lê Gia Bảo, tuy miệng nói không có gì nhưng biểu cảm lại lộ rõ sự đắc ý, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
Lê Gia Bảo lập tức kích động vung tay lên muốn tát vào mặt thanh niên kia nhưng bị một bàn tay to lớn ngăn lại.
“Đủ rồi!” Người đàn ông đứng chắn trước mặt thanh niên quát to.
Sắc mặt của người đàn ông lạnh như băng, ẩn ẩn còn mang theo sự tức giận, anh chính là thiếu tướng trẻ tuổi nhất, cũng là Alpha mạnh nhất đế quốc, Lâm Tử Sâm.
Mà thanh niên đứng phía sau anh lại là trợ lý kiêm người yêu cũ của anh, Lý Diệu Sinh.
Thân phận hai người như vậy ở chung một phòng lại xuất hiện trong tình trạng không chỉnh tề, muốn người ta không suy nghĩ nhiều cũng khó.
Thấy Lâm Tử Sâm bệnh vực Lý Diệu Sinh mà trái tim Lê Gia Bảo tan nát, đây là chồng cậu, người cậu thầm thương trộm nhớ suốt năm năm, cứ tưởng lấy được anh rồi thì cậu sẽ là người hạnh phúc nhất, nhưng ai ngờ kết quả lại chua chát như vậy.
Kết hôn hơn một năm anh không mặn không nhạt với cậu cũng thôi đi, vậy mà còn dẫn tình cũ về nhà sống, anh coi cậu là gì chứ?
“Tử Sâm, chẳng phải anh nói anh sẽ không phản bội cuộc hôn nhân của chúng ta sao? Thế đây là gì?”
Lê Gia Bảo khóc trong nước mắt, cậu thuật lại lời Lâm Tử Sâm nói khi mới đưa Lý Diệu Sinh về nhà, cậu tin tưởng anh vô điều kiện, chấp nhận nén đau khổ xuống đáy lòng mà đối diện với tình cũ của chồng, để rồi bây giờ anh cho cậu chứng kiến cảnh tượng này sao?
Lâm Tử Sâm cau mày thật sâu nhìn thiếu niên trước mặt, nhiệt độ quanh thân anh thấp dần, bàn tay đang siết chặt cổ tay của Lê Gia Bảo cũng tăng lực đạo.
Mãi cho đến khi thấy thiếu niên nhăn mặt chịu đựng đau đớn anh mới giật mình buông tay cậu ra, ánh mắt lại không khỏi đăm đăm vào vết bầm trên làn da trắng nõn của cậu.
Lâm Tử Sâm vội dời mắt đi, sau đó dùng giọng điệu trầm đặc nghiêm khắc nói:
“Tôi đã nói không có gì là không có gì, cậu bớt nổi điên đi!”
“Em nổi điên?”
Lê Gia Bảo rơi nước mắt nhưng miệng thì lại nở nụ cười chua xót, chợt sắc mặt của cậu thay đổi trở nên hung hãn vặn vẹo, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vung tay lên lần nữa.
“Vậy em điên cho anh xem! A…”
Lâm Tử Sâm nhanh tay lẹ mắt đẩy Lê Gia Bảo ngã về phía sau, đầu cậu đập vào thành ghế, trên trán lập tức xuất hiện máu tươi.
Lâm Tử Sâm siết chặt nắm đấm cố giữ cho bản thân không xông tới đỡ thiếu niên dậy, sau cùng nghiến răng nói:
“Kêu bác sĩ tới trị thương rồi an phận ở trong nhà đi! Đừng gây chuyện nữa.
”
Nói xong anh sải bước rời đi, để lại Lê Gia Bảo đã khóc không thành tiếng ngồi bệt dưới sàn.
Đó là chồng cậu sao? Có phải cậu đã sai khi một hai muốn gả cho anh hay không?
Lý Diệu Sinh thấy Lâm Tử Sâm đã đi rồi cũng không giả vờ nữa, gã tiến tới bên cạnh Lê Gia Bảo, sau đó dùng mũi giày giẫm lên tay cậu.
“A… đau quá! Bỏ ra!”
Lê Gia Bảo cố kéo bàn tay của mình ra nhưng Lý Diệu Sinh lại càng tăng thêm lực khiến cậu đau đớn không thôi.
“Cậu thảm hại thật đó, vừa rồi trong phòng tôi và Tử Sâm vui vẻ bao nhiêu thì sau khi nhìn thấy bản mặt của cậu lại mất hứng bấy nhiêu.
”
Lý Diệu Sinh nhếch môi để lộ ra nụ cười gian xảo.
Chồng của Lý Diệu Sinh là cấp dưới thân cận cũng là anh em tốt của Lâm Tử Sâm, trong trận chiến lần trước anh ấy không may qua đời, niệm tình nghĩa xưa anh đưa đôi cha góa con côi về nhà mình sống và