Lê Gia Bảo thấp thỏm chờ đợi câu trả lời từ Lâm Tử Sâm, hôm qua anh dùng quyền lực của một thiếu tướng để cướp bé Đậu từ tay cậu đã khiến hình tượng của anh trong lòng cậu trở thành một kẻ ngang ngược không nói lý lẽ.
Nói không chừng anh sẽ ép cậu phải đưa bé Đậu cho bà Ánh nuôi dưỡng, chưa kể bà ta có yêu thương thằng bé hay không, chỉ nhìn vào sự khắc nghiệt của bà ta và Lâm Tử Kỳ thôi, cậu đã không hình dung ra được tương lai của con cậu sẽ mờ mịt đến cỡ nào rồi.
“Tôi… tôi sẽ làm mọi thứ ngài yêu cầu, chỉ cần ngài đừng đưa bé Đậu về dinh thự.”
Lâm Tử Sâm nhìn chằm chằm vào gương mặt lo lắng của Lê Gia Bảo, khẽ hỏi:
“Tại sao?”
Lê Gia Bảo hơi cúi đầu nhìn đông nhìn tây rồi đáp:
“Vì… bởi vì bé Đậu đã quen hơi cha tôi rồi, trước mắt nó mới thay đổi nơi ở, chỉ sợ di chuyển quá nhiều sẽ bị sốc.”
Tạm thời cậu chỉ có thể lấy cớ này, nếu cậu dám kể xấu về bà Ánh thì chẳng những Lâm Tử Sâm không tin mà còn sẽ chỉ trích cậu đặt điều vu khống, tệ hơn nữa sẽ cấm cậu gặp bé Đậu luôn thì nguy.
“Được.”
Lúc Lê Gia Bảo còn đang nghĩ cách để Lâm Tử Sâm chấp nhận yêu cầu của mình thì anh đã khẽ đáp một tiếng.
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt quanh năm phủ sương của anh lộ ra chút nhu hòa, anh tiến sát lại gần, áp bàn tay to rộng lên gò má của cậu niết niết vài cái.
Anh không ngờ đến giờ phút này rồi mà cậu vẫn cố giấu uất ức vào lòng, cậu đang sợ anh sẽ không tin cậu sao?
Lâm Tử Sâm chợt nhớ đến vụ bắt cóc kia, nếu lúc đó anh tin cậu…
“Sau này gặp phiền phức gì thì phải nói cho tôi biết, tôi sẽ ra mặt giúp em.”
Câu nói này của anh khiến Lâm Gia Bảo có cảm giác anh đã biết lúc trước cậu chịu khổ đến mức nào, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại tự chế giễu bản thân, anh là thiếu tướng, trong dinh thự chắc chắn có người của anh, nếu anh quan tâm cậu thì ba năm trước cậu đã không phải sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng như thế rồi.
Thấy biểu cảm của Lê Gia Bảo đổi tới đổi lui, Lâm Tử Sâm hiểu bây giờ anh vẫn chưa lấy lại được lòng tin từ đối phương, điều anh có làm chính là chậm rãi xóa tan bóng ma năm xưa đã gieo rắc vào tâm trí của cậu mà thôi.
Lâm Tử Sâm thu tay lại, nghiêm túc nói:
“Lúc trước em biến mất đột ngột, đồ đạc của em trong dinh thự tôi đều cho người giữ lại, em có muốn lấy gì không để tôi cho người thu dọn giúp em?”
Anh thường xuyên huấn luyện trong quân đội, để cậu ở dinh thự với bà Ánh và Lâm Tử Kỳ, anh thật sự không yên tâm chút nào.
Một loạt hành động của Lâm Tử Sâm khiến Lê Gia Bảo kinh ngạc không thôi, sau khi hoàn hồn cậu vội nói:
“Không cần, tôi sẽ tự trở về lấy.”
Lâm Tử Sâm đứng dậy, trong quân khu còn có việc, anh không thể nán lại chỗ cậu lâu được.
Khi đi đến cửa phòng bệnh, Lâm Tử Sâm dừng bước, nói:
“Tôi đã thuê chỗ khác cho cha con Diệu Sinh ở rồi, ba năm trước chồng cậu ta vừa mới mất, xuất phát từ tình nghĩa nên tôi mới làm vậy.
Tôi thừa nhận mình lo liệu không chu toàn khiến em hiểu lầm.
Thật xin lỗi.”
Lê Gia Bảo ngẩn người một lúc, sau cùng “ừm” một cái coi như đáp lời.
Khi đó người có mắt đều nhìn ra anh và gã có quan hệ không rõ ràng, cậu nghĩ anh không thể không nhận ra, chỉ là anh không thèm đính chính mà thôi.
Bây giờ nói lời xin lỗi sáo rỗng như thế chẳng qua là vì muốn trói buộc cậu ở lại, tuy không biết mục đích của anh là gì nhưng đối với cậu thì nó đã không còn ý nghĩa nữa.
Lại nói một người đàn ông đã có vợ thuê nhà cho tình cũ và con riêng của gã ở, để người ta nghe được cũng sẽ có suy nghĩ mờ ám.
Lâm Tử Sâm nói xong cũng không tiếp tục ở lại mà trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Buổi chiều, tại quân khu.
Lâm Tử Sâm nhăn mặt nghe cấp dưới báo cáo, sau đó mở miệng hỏi:
“Tất cả đều chết rồi sao?”
Cấp dưới