Lâm Tử Sâm buông Lê Gia Bảo ra, cậu cũng không vùng vẫy nữa mà nằm xụi lơ trên bàn làm việc, nước mắt thấm ướt giấy tờ dưới thân.
“Anh sẽ không ép em đi theo anh, em cứ ở nhà cha vợ đi, khi nào muốn thì gọi cho anh đón em về.
”
Dứt câu anh xoay người bước đi, cánh cửa vừa mở ra đã thấy Dạ Phong đứng trước mặt.
Lâm Tử Sâm lạnh lùng nhìn anh ta, nói:
“Dạ Phong, mặc dù anh là giáo sư nhưng cũng không nằm ngoài pháp luật, đừng để đến cuối cùng bị tước danh vị vì tội ve vãn vợ của người khác.
”
Tuy nhiên Dạ Phong không hề quan tâm đến lời cảnh cáo của anh, bởi vì anh ta đang bị chấn kinh bởi mùi pheromone hỗn loạn nồng nặc truyền ra từ trong phòng.
Chỉ khi một alpha vừa giao hợp với một omega mới tỏa ra mùi hương quái lạ như thế.
“Chết tiệt!”
Dạ Phong đẩy Lâm Tử Sâm ra rồi nhào vào bên trong.
Nhìn theo bóng lưng hớt hải của Dạ phong, Lâm Tử Sâm nhếch môi cười nhạo một tiếng rồi rời đi, mặc dù anh rất muốn nhìn thấy gương mặt thất thố của tình địch khi phát hiện Lê Gia Bảo đã bị mình đánh dấu, nhưng anh không thể buông bỏ thân phận của mình, nếu đã là rắc rối do nhóc con kia gây ra thì để cậu tự giải quyết đi.
Dạ Phong chạy vào bên trong gian phòng làm việc của Lê Gia Bảo thì phát hiện cậu đang nằm trên bàn, ở cổ còn hiện lên vết cắn thật sâu thậm chí còn đang chảy máu.
Mùi pheromone trong này càng thêm khiến người ta choáng váng.
Dạ Phong nghiến chặt răng, bàn tay siết lại thành nắm đấm, hiện tại lửa giận trong lòng anh ta đã cao đến mức có thể liều chết với Lâm Tử Sâm, nhưng lúc này anh ta không thể chạy đi tìm anh mà phải trấn an Lê Gia Bảo.
Dạ Phong tiến tới ôm Lê Gia Bảo vào lòng, cơ thể của cậu khẽ run lên.
“Ngoan, là anh đây.
”
Dường như nhận ra giọng nói của Dạ Phong, Lê Gia Bảo không còn run nữa mà rụt người cuộn tròn trong lòng ngực của anh ta.
Dạ Phong thấy cậu như thế đau lòng không thôi, nhìn vết cắn trên gáy của cậu, anh ta cố gắng đèn nén dục vọng muốn cắn thêm một cái lên đó để xóa đi vết tích do Lâm Tử Sâm để lại, nhưng anh ta không thể làm vậy, điều này chẳng khác nào sỉ nhục người anh ta yêu.
Đột nhiên người đang nằm trong lòng ngực của anh ta lên tiếng, giọng nói mang theo sự căm phẫn đến cùng cực.
“Vừa rồi anh ta nói khi nào em muốn về thì gọi điện cho anh ta, hiện tại anh ta đang coi em là nô lệ nên không sợ em bỏ trốn đúng không? Anh Phong, nếu em chết, anh sẽ giúp em nuôi nấng bé Đậu chứ?”
Bị Lâm Tử Sâm đánh dấu rồi, Lê Gia Bảo không thể rời khỏi đế quốc, càng không thể sống thiếu pheromone an ủi của anh, cách duy nhất chính là đến bệnh viện xóa đánh dấu, nhưng quá trình này cực kỳ đau đớn và có thể dẫn đến tử vong.
Nhưng cậu không sợ, so với cái chết cậu càng sợ hãi Lâm Tử Sâm sẽ lợi dụng chuyện này mà tổn thương với bé Đậu hơn.
Dạ Phong nghe thấy chữ chết từ trong miệng của Lê Gia Bảo thì càng ôm cậu chặt hơn, anh ta nói:
“Em đừng suy nghĩ lung tung, anh sẽ giúp em xóa bỏ đánh dấu một cách an toàn.
”
Lời Dạ Phong nói nhen nhóm trong lòng Lê Gia Bảo một chút hy vọng, anh ta là giáo sư đại tài của đế quốc, cậu có thể tin tưởng anh không?
“Anh thật sự có cách giúp em chứ?”
Dạ Phong đẩy cậu ra rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, nói:
“Gia Bảo, anh chưa bao giờ thất hứa với em mà đúng không?”
Lê Gia Bảo gật đầu, Dạ Phong nói không sai, từ lúc bé đến giờ anh ta hứa gì với cậu đều sẽ thực hiện được, không như Lâm Tử Sâm, lời hứa của anh chỉ khiến cậu rơi vào vực sâu đau khổ mà thôi.
“Nhưng anh có điều kiện.
”
Lê Gia Bảo mở to mắt nhìn anh ta, đây là lần đầu tiên anh ta đề điều kiện với cậu.
Dù vậy cậu vẫn gật đầu thật mạnh, thà rằng có điều kiện cậu còn bớt thấp thỏm hơn là nằm yên hưởng lợi.
Dạ Phong áp bàn tay của mình vào gò má của Lê Gia Bảo, chậm rãi nói:
“Anh muốn được theo đuổi em.
Cho anh ba tháng, nếu không thể khiến em yêu anh thì