Lê Gia Bảo cong người ôm bụng lăn lộn trên giường, hiện tại cậu đã đau tới mức không thể kêu lên thành tiếng, cậu muốn gọi cha và em trai, nhưng hai người họ đã đưa bé Đậu rời đến học viện đế quốc, bên cạnh cậu lúc này chỉ còn Dạ Phong đã bị đánh máu me bê bết nằm dài dưới đất.
Cậu cố sức rướn người với tay cầm lấy điện thoại trên bàn thì đột nhiên cảm nhận được bên dưới ươn ướt, sắc mặt của cậu lập tức tái lại, toàn thân mất hết sức lực đánh rơi cả chiếc điện thoại vừa cầm tới tay.
Không, không thể như vậy được.
Có ai không cứu con của cậu với…
Lê Gia Bảo bất lực ôm lấy bụng mình mà cắn răng rơi lệ, đôi môi của cậu đã trắng bệch không ngừng run rẩy, ngay khoảnh khắc tầm mắt của cậu mờ dần, bỗng nhiên một đôi tay rắn chắc bế cậu lên cao.
“Gia Bảo đừng sợ, anh lập tức đưa em đến bệnh viện.
”
Trước khi mất đi ý thức, Lê Gia Bảo chỉ kịp nhìn thấy chiếc cằm rắn rỏi phủ đầy máu tươi của Dạ Phong, lồng ngực của anh ta quá vững chắc quá ấm áp khiến cậu yên tâm mà nhắm mắt lại.
Bệnh viện đế quốc.
Lâm Tử Sâm mang theo con dao cắm trên ngực chạy vào bệnh viện dọa y tá và bác sĩ một phen hoảng hồn, họ vội vàng chặn anh lại khuyên nhủ anh để họ rút con dao ra rồi băng bó cho anh.
Nhưng Lâm Tử Sâm đẩy họ ra chạy đến phòng bệnh của Lý Diệu Huy, nhìn thiếu niên chỉ bị băng bó một chân, còn lại vẫn lành lặn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Diệu Sinh hoảng hốt chỉ vào ngực anh hét lên:
“Anh Tử Sâm, vai của anh! ”
Lúc này bác sĩ chạy tới, anh cũng không cản họ nữa mà đi theo họ xử lý vết đâm, xong xuôi anh quay lại phòng bệnh của Lý Diệu Huy, ngồi bên cạnh cậu ta, nhẹ giọng hỏi:
“Tại sao lại bị tai nạn xe? Giờ này chẳng phải cháu nên ở trong lớp học sao?”
Lý Diệu Huy cúi đầu không nói gì, vành tai hơi đỏ, Lý Diệu Sinh bên cạnh vội nói thay:
“Hôm nay thằng bé thi học kỳ nên được ra về sớm, nó định mang bánh tự làm đến quân khu cho anh ăn, ai ngờ giữa đường bị chiếc xe chạy quá tốc độ tông trúng, may mà chỉ bị gãy chân…”
Lâm Tử Sâm nghe xong lại nhíu mày liếc Lý Diệu Sinh một cái khiến gã im bặt, ở trong suy nghĩ của anh, bị tai nạn thế này mà còn gọi là may mắn thì thật quá quắt, đáng lẽ người làm phụ huynh như gã phải đi cùng con trai hoặc ít ra nhờ ai đó đưa cậu ta đi mới đúng, uổng công anh còn cho rằng gã chăm sóc thằng bé rất tốt.
“Cậu ra ngoài một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với Diệu Huy.
”
Nghe ra giọng điệu ghét bỏ của anh, Lý Diệu Sinh hậm hực rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi gã quay lại nhìn con trai một cái, ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Trong phòng chỉ còn hai người, Lâm Tử Sâm vuốt tóc Lý Diệu Huy hỏi:
“Cháu có muốn nhập hộ khẩu nhà chú, sau này nhận chú làm phụ huynh hay không?”
Lý Diệu Huy mở to đôi mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên nhìn Lâm Tử Sâm, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã cúi đầu che đi cảm xúc trên mặt mình.
Lâm Tử Sâm khó hiểu hỏi:
“Cháu sao vậy, không muốn à?”
Lý Diệu Huy lắc đầu, nghẹn ngào nói:
“Cháu không hiểu tại sao thời gian gần đây ba Sinh như phát cuồng thường xuyên la hét đập phá đồ đạc, cháu sợ lắm, mỗi ngày đi học về chỉ có thể rúc trong phòng trốn tránh, nhưng mà cháu thật sự thương ba Sinh, ba chỉ còn mình cháu thôi, cháu không thể bỏ rơi ông ấy.
”
Nghe Lý Diệu Huy nói xong, Lâm Tử Sâm vô thức nhớ lại bản thân lúc còn nhỏ, sau khi cha anh chết, mẹ anh cũng nổi điên như vậy, đã từng trải qua cảm giác kinh khủng kia, anh càng thêm thương xót cho đứa nhỏ trước mặt.
Anh tiếp tục xoa đầu cậu ta,