Dạ Phong ôm bé Đậu vào lòng, ngồi nghe ông Hữu vừa khóc vừa kể lại chuyện xảy ra trong thời gian qua.
“Ban đầu thiếu tướng không tin Gia Bảo đã chết nên đến phá rối, sau này khi biết đánh dấu đã bị xóa, ngài ấy mới thất vọng rời đi.
”
Dạ Phong cúi đầu, nghe vậy đáy mắt hơi lưu chuyển, anh ta không tin Lâm Tử Sâm dễ dàng chấp nhận sự thật Lê Gia Bảo đã chết, nhưng hiện giờ cậu đang ở chỗ của anh ta, anh muốn tìm cứ đợi đến kiếp sau đi.
Nhìn đứa nhỏ đáng yêu trong lòng ngực của mình, nếu nói không có tình cảm với nó là giả, nhưng chút tình cảm mỏng manh đó không đủ để khiến anh ta tha mạng cho nó.
Bởi vì chỉ khi nó chết, Lê Gia Bảo mới thật sự hận Lâm Tử Sâm thấu xương.
Hiện giờ ông Hữu và Lê Vệ Ca đau buồn quá độ, Lâm Tử Sâm lại đi truy lùng bọn người đã bắt cóc Lê Gia Bảo nên không ai chú ý tới bé Đậu, đây là thời gian tốt nhất để ra tay.
Hôm sau, Dạ Phong chờ sẵn trước cổng học viện để đón bé Đậu, vừa thấy anh ta, nó đã leo thẳng lên xe mà không thèm chờ người của Lâm Tử Sâm đến đón.
“Chú Phong, mình đi đâu vậy?”
Dạ Phong lái xe thẳng ra khỏi trung tâm đế quốc, ánh mắt anh ta nhìn xa xăm, hỏi:
“Bé Đậu, ba Bảo của cháu thương cháu nhất, chắc chắn ba cháu không nỡ rời đi mà hóa thành linh hồn bay theo chúng ta, cháu có thể nói cháu không cần ba nữa, kêu ba mau rời đi để ba an tâm đầu thai không?”
Vừa nói, Dạ Phong vừa ấn nút mở camera trên xe lên, bé Đậu nghe vậy lắc đầu như trống bỏi, nói:
“Cháu không thể nói dối, cháu nhớ ba lắm, nếu ba đang đi theo chúng ta, cháu muốn nói cháu yêu ba nhiều lắm.
”
Sắc mặt của Dạ Phong lạnh dần, ánh mắt nhìn về phía xa càng thêm u ám.
“Cháu không thể nói dối sao?”
Chú đã cho cháu cơ hội được sống rồi, nếu không muốn nói dối thì phải chết.
Dạ Phong chở bé Đậu đến một bìa rừng rồi dừng xe lại, anh ta nắm tay nó đi sâu vào bên trong rừng.
Bé Đậu sợ những nơi ẩm thấp u tối thế này bèn hỏi:
“Chúng ta vào rừng làm gì vậy chú Phong?”
Dạ Phong đáp:
“Ba Bảo của cháu thích một loại hoa rừng nhưng bên ngoài không có bán, chú muốn hái nó đặt trước mộ ba cháu.
”
Nghe vậy bé Đậu không hỏi nữa thậm chí còn cẩn thận quan sát xung quanh để tìm hoa cho ba, nó cũng muốn ba trên trời được vui vẻ khi nhận được hoa của nó.
Nhưng đi mãi đi mãi, bé Đậu nhỏ tuổi đã thấm mệt bèn lắc tay Dạ Phong, nói:
“Cháu mệt quá, chúng ta có thể nghỉ ngơi không?”
Dạ Phong rũ mắt nhìn nó, sau đó chỉ vào một gốc cây, dặn dò:
“Cháu qua đó ngồi nghỉ đi, chú tranh thủ đi tìm rồi trở về tìm cháu.
”
“Dạ.
”
Bé Đậu ngoan ngoãn gật đầu rồi đi đến bên gốc cây ngồi xuống, đã vậy còn vẫy vẫy tay với Dạ Phong, anh ta nhìn nó một cái thật sâu rồi xoay người rời đi, không bao lâu sau bóng lưng của anh ta biến mất giữa rừng sâu đen kịt.
Bé Đậu chờ mãi chờ mãi cũng không thấy chú Phong của nó trở lại, màn đêm dần dày đặc, trong rừng vang lên những tiếng hú nghe rợn người.
Bé Đậu sợ hãi khóc thút thít, nó muốn đi tìm Dạ Phong nhưng không dám, bởi vì anh ta đã kêu nó đợi ở đây.
“Hu hu, chú Phong ơi cháu sợ quá… ba ơi… cha quái vật ơi…”
Giữa khu rừng âm u đen tối chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của một đứa trẻ vô tội.
…
Lê Gia Bảo cảm nhận được bản thân đang ở bên trong một nơi tối đen như mực, đã vậy toàn thân còn cứng đờ không thể nhúc nhích.
Cạch.
Đèn trên đỉnh đầu đột nhiên bật lên khiến Lê Gia Bảo không thể thích ứng với ánh sáng bất ngờ mà nheo mắt lại.
Đến khi thấy rõ hoàn cảnh trước mắt, cậu liên tục cựa nguậy rồi hét lên:
“Các người là ai? Các người muốn làm gì?”
Trước mặt Lê Gia Bảo là một nhóm người mặc đồ xanh dùng cho lúc làm phẫu thuật, trên tay họ đang cầm một con dao, tuy rằng bịt mặt nhưng cậu thấy rõ ánh mắt khát máu của họ.
“Không được tới đây! Cứu tôi với!”
Lê Gia Bảo la hét liều mạng phản kháng, nhưng đám người này đã trói cậu như đòn bánh tét, căn bản không thể cử động được.
“La cái gì