Sau khi rời khỏi nhà ông Hữu, Lâm Tử Sâm không trở về quân doanh mà đến nghĩa trang liệt sĩ, đứng trước mộ của cha mình mấy tiếng đồng hồ không nhúc nhích.
Anh nhìn gương mặt cương trực của cha mình, trái tim trong l ồng ngực không ngừng truyền tới từng cơn đau đớn.
“Cha, rốt cuộc con nên làm gì đây? Con đã cố gắng rời xa người con yêu để em ấy sống sót, kết quả con đã đánh mất em ấy ba năm, bây giờ con không muốn mất em ấy thêm lần nào nữa.
”
Lâm Tử Sâm nhắm chặt đôi mắt, ký ức bi thảm của nhiều năm về trước hiện ra, máu tươi thấm ướt đồng phục, tiếng trách móc chửi mắng của người lớn, tất cả đều do anh đã vô tình “thích” mà thôi.
Dinh thự thiếu tướng.
Lý Diệu Sinh biết chuyện Lâm Tử Sâm vội vàng chạy đến nhà mẹ đẻ của Lê Gia Bảo thì lặng người một lúc lâu, trong đầu gã xoay chuyển vô vàn suy đoán, cảm giác bất an làm gã vô cùng khó chịu.
Nếu Lê Gia Bảo thật sự còn sống thì sao?
Lý Diệu Sinh sờ lên bụng mình.
Ba năm trước suýt chút nữa thì Lâm Tử Sâm đã cạy miệng được đám bắt cóc nói ra sự thật rằng Lê Gia Bảo không hề thuê chúng bắt cóc mình rồi, nếu để anh biết chắc chắn anh sẽ tiếp tục điều tra, sớm muộn gì cũng tra tới chỗ của gã.
Vì thế Lý Diệu Sinh bèn thiết kế bẫy rập khiến Lâm Tử Sâm bị ám sát, gã ta đỡ thay anh một phát súng khiến cái thai sẩy mất, sau đó dựa vào việc anh áy náy với gã rồi ngày đêm chăm sóc mà gạt chuyện điều tra sang một bên, gã mới thoát một kiếp.
Không chỉ có vậy, gã trở thành công thần trong mắt bà Ánh, dù ba năm qua mối quan hệ giữa gã với Lâm Tử Sâm không hề có tiến triển thì bà ta vẫn một mực tin tưởng đứa nhỏ xấu số kia chính là con ruột của anh và bắt anh phải tổ chức đám cưới với gã cho rằng được.
Đáng tiếc anh luôn lấy lý do không thể kết hôn với vợ chiến hữu mà từ chối.
Gã không hiểu tại sao Lâm Tử Sâm lại làm vậy, chẳng phải do còn yêu gã nên mới chấp nhận cưới Lê Gia Bảo có gương mặt giống gã đến sáu phần sao?
“Cháu đang nghĩ gì mà nhíu mày vậy?”
Giọng bà Ánh vang lên khiến Lý Diệu Sinh giật mình, biểu cảm lập tức chuyển từ âm trầm sang buồn bã, gã hơi cúi đầu nói:
“Không có gì, chẳng qua cháu nghe nói anh Tử Sâm vội vàng chạy đến nhà bác Hữu, có khi nào Gia Bảo chưa chết đã trở về rồi hay không?”
Bà Ánh vừa nghe đến tên cậu lập tức nổi giận, bà ta cho rằng năm xưa do cậu bày trò tự bắt cóc mình nên mới khiến Lâm Tử Sâm gặp ám sát dẫn đến việc cháu trai chưa kịp chào đời của bà ta mất mạng.
Ở trong lòng bà ta cậu chính là một ngôi sao chổi không hơn không kém, bây giờ nghe Lý Diệu Sinh nói có thể cậu còn sống và đã trở về, bà ta nghiến răng nói:
“Nếu nó thật sự gan lì mà trở về thì chúng ta cho nó chết thật luôn, hừ, dám tính kế nhà này sao? Chết là đáng!”
Sau đó bà ta vỗ vào mu bàn tay của Lý Diệu Sinh nhẹ giọng an ủi:
“Cháu đừng lo lắng, mọi việc cứ để dì lo, từ sau lần trúng đạn sức khỏe của cháu yếu đi nhiều, dì sẽ bảo Tử Sâm thường xuyên đến chăm sóc cho cháu.
”
Lý Diệu Sinh ngoài mặt tỏ ra cảm động nhưng trong lòng đã rõ ý muốn thật sự của bà ta, thật sự thì bà ta cũng chỉ muốn gã khỏe mạnh để sinh cháu cho bà ta mà thôi, tìm khắp đế quốc này có omega nào tài giỏi hơn gã, bà ta không xum xuê mới là lạ đó.
…
Hiếm khi bé Đậu được đến một nơi xa lạ, nên mặc dù sợ hãi nhưng Lê Gia Bảo vẫn cắn răng đưa cậu bé ra ngoài dạo.
Ngẫm lại thì cậu không cần phải đề phòng quá mức như vậy bởi vì David đã