"Tôi mua Ulliel ngoài chợ đen, tốn hết 5000 tệ đấy.
Uầy, giá gốc là 7000 lận, mà vì ông chủ bảo cậu ta đã chín muồi nhưng vẫn chưa động dục, thế là giảm cho tôi 30%."
"Vâng, tên cậu ta là Ulliel, do một cặp vợ chồng già ở khu 5 dẫn tới.
Cậu ta khai rằng bản thân cảm thấy không khoẻ.
Nhưng cặp vợ chồng già lại thừa nhận cậu ta đã 22 tuổi rồi, và mẫu ADN được chúng tôi lấy đi xét nghiệm cũng cho kết quả tương thích.
Bởi vậy nên cậu ta bị đóng mác là Omega chín muồi sắp động dục, thu mua ngang giá cấp 2.
So với những người có cùng giá trị nhan sắc thì cậu ta rẻ hơn một chút." Ông chủ chợ đen xoè tay, "Bởi vì người mua là quân phòng vệ nên tôi giảm giá 30%.
Ngài trưởng quan à, tôi hành nghề buôn bán lâu nay chưa bao giờ lừa già dối trẻ cả."
"Đúng vậy, chủ tiệm cửa hàng Flamingo thường xuyên tới xét nghiệm ADN ở bệnh viện chúng tôi, Omega tên Ulliel thì xét nghiệm bằng lông tóc.
Lông tóc kia có phải của chính cậu ta hay không á? Chúng tôi không biết, chúng tôi không phụ trách việc thu thập, chỉ phụ trách xét nghiệm thôi."
"Thưa ngài trưởng quan, hai già đây thật sự không biết đã phạm phải lỗi gì.
Ulliel à? Ôi, không, già không quen cậu ta đâu, cậu ta chỉ hỏi đường hai ông bà này thôi, bọn già tình cờ đi ngang qua đó khi đang về nhà, thế nên tiện lúc dẫn người đến cửa hàng Flamingo.
Chi phí? Đó là thù lao cậu ta cho bọn già, tại trước lúc gặp hai già thì cậu ta có hỏi qua vài người, nhưng không ai chịu giúp cả.
Nếu cậu ta nguyện ý báo đáp, già cho rằng mình xứng đáng được nhận số tiền này.
Ôi không, bọn già không nói dối, ngài trưởng quan, bọn già có hai đứa con trai, con trai cả là Omega, bọn già đã bán nó trước khi nó động dục rồi.
Con trai út là Alpha, ba năm trước đây gia nhập quân phòng vệ, chẳng hề trở về.
Phải, nhà của già chỉ có hai người thôi, mỗi già cùng bạn đời đây."
"Với Omega, tiến vào thời kỳ chín muồi tức là phải dùng thuốc ức chế, nếu không sẽ bị xử phạt tội "gây rối an ninh trật tự xã hội".
Nhưng rất nhiều gia đình không muốn gánh vác khoản phí này, nên họ đành vứt bỏ con cái mang giới tính Omega hoặc bán trao tay, điều này cũng bình thường.
Kiểu Omega tự bán như Ulliel cũng không có điểm đặc thù gì, cửa hàng Flamingo sẽ cung cấp nơi trú ẩn tạm thời cho họ." Người cuối cùng bị dò hỏi chính là Fellini, chủ tịch thương hội.
Vụ tập kích trong buổi tiệc tối bị giếm xuống, ngoại giới chỉ biết có một Omega đã trốn thoát, từng người một có liên quan được đưa đi thẩm vấn, nhưng mọi người cũng chẳng kinh hoảng là mấy, dù gì đây vẫn là Tinh Điện mà, bọn họ tin rằng Omega bỏ trốn sẽ nhanh chóng bị tóm trở về.
Fellini tương đối cẩn thận, bởi ông ta lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc quân đội can thiệp vào thương hội.
"Đương nhiên, Omega tiến vào chợ đen chỉ là bộ phận rất rất nhỏ.
Phần lớn dân cư nơi đây sống trong cảnh dư dả, bọn họ kiếm thu nhập từ công ăn việc làm, có thể mua thuốc ức chế, có thể tiếp thu giáo dục, tựa như thiếu úy Rhine vậy." Fellini ngẫm nghĩ, giọng nói bất đắc dĩ, "Về loại Omega có tài nguyên nhưng lại gia nhập chợ đen như Ulliel, ngoài nguyên nhân xuất thân bần cùng, còn có một phần là vì bọn họ hy vọng tìm được người mua tốt, từ đây nhẹ nhàng hưởng lạc.
Nói thật lòng, đây là thói hư tật xấu của Omega mềm yếu, chúng ta cũng đành bó tay."
Người phụ trách thẩm vấn là thiếu úy của Cục tình báo phòng vệ, kể từ sau khi Ulliel bỏ trốn, kế hoạch bắt giữ do thiếu tướng Sheen chỉ đạo vẫn không có bất cứ tiến triển gì.
Để tránh lọt vào "mắt xanh" của thiếu tướng, vị thiếu úy tận tâm không thể không tự mình phụ trách việc này, nhưng một ngày đã trôi qua, sau khi thẩm vấn binh lính mua Ulliel, ông chủ hắc điếm, cơ quan xét nghiệm ADN cùng đám Fellini nhiều lần, tuy khẩu cung cực kỳ rõ ràng nhất quán song vẫn không cung cấp được bất cứ thông tin hữu ích nào.
Vị thiếu úy kính mến chỉ đành tạm thời tạm giam mấy người này, đồng thời tổng hợp thông tin rồi báo cáo cho thiếu tướng.
Bên kia, sau khi kết thúc khoá huấn luyện ở doanh trại, Sheen đang lắng nghe phản hồi từ quản gia và Ellen - đây là hai người tiếp xúc với Ulliel nhiều nhất, hơn nữa còn tuyệt đối trung thành với gia tộc Sylvie.
"Mấy ngày đầu mới đến, Ulliel hiếm khi ở trong phi thuyền.
Nơi cậu ấy lui tới nhiều nhất là trại huấn luyện, muốn chờ thiếu tướng trở về.
Ngoài ra, cậu ấy còn đi qua phòng họp, sân bay và có hai lần tiếp cận trạm thực nghiệm." Lão quản gia lau sạch mồ hôi hột trên trán, nghĩ ngợi, "Sau này cậu ấy không đi tới mấy chỗ đó nữa."
Lúc sau không tới nữa, dĩ nhiên là vì Sheen đã nhờ Ellen cảnh cáo cậu.
Chỉ là khi đó Sheen cho rằng cậu cùng một giuộc với đám Omega trong căn cứ, luôn tìm mọi cách hấp dẫn sự chú ý của hắn, bây giờ ngẫm lại, hắn mới vỡ lẽ rằng đối phương khi ấy nghiên cứu địa hình, quan sát hiệu suất làm việc và nghỉ ngơi của mọi người trong ban huấn luyện, sự sắp xếp hàng ngày của hắn, phòng vệ xung quanh sân bay...!
"Sau đó thì sao?" Sheen hỏi, "Cậu ta ru rú mấy hôm trong phi thuyền để làm cái gì?"
"Đợi...!đợi ngài." Quản gia nói, "Ngoại trừ lúc ra ngoài mua hoa, cậu ấy vẫn luôn đợi ngài trở về."
Sheen nghĩ tới Omega ngày nào cũng ngoan ngoãn chờ đợi mình, quả thật đối phương như kiểu hao tổn tâm tư để trông ngóng tình yêu của hắn.
Mới đầu Sheen cũng không có cảm giác gì mãnh liệt, cho đến lần nọ, Ulliel bị hắn đẩy ra, cậu ta bèn ủy ủy khuất khuất mà rời khỏi.
Sheen lơ đãng ngẩng đầu, lại nom thấy dáng vẻ Ulliel liên tục ngoái đầu từ vách khoang bóng loáng.
Omega đó đi rất chậm như thể mong chờ hắn hồi tâm chuyển ý.
Đương nhiên Sheen sẽ không, nhưng tình huống lúc đó chắc chắn đã khắc sâu ấn tượng của hắn về việc Ulliel yêu thầm mình.
Thế nên ở bữa tiệc tối ngày hôm qua, hắn từng do dự trong nháy mắt, nghĩ đến chuyện bảo vệ người kia.
"Mua hoa..." Sheen trầm ngâm, "Cậu ta mua hoa ở đâu?"
"Nhiều chỗ lắm." Lần này là Ellen trả lời, "Ulliel mua cả đống hoa, không có cửa hàng nào trong căn cứ có thể cung cấp nhiều chủng loại như vậy đâu, lần nào cậu ấy cũng phải chạy ít nhất là năm hay sáu hàng bán hoa mới gom đủ."
Ellen cũng thích hoa tươi, cho nên y thuận miệng nói ra một số tên cửa hàng.
"Có vài chủng loại chỉ bán ở mấy cửa hàng này, tất cả đều thuộc sở hữu của gia tộc Fellini." Ellen nói, "Cơ quan tình báo bên ông nên điều tra thử đi, nhưng theo tôi phỏng chừng, chắc chẳng có vấn đề gì với cửa hàng bán hoa đâu."
"Nhưng cậu ấy mua quá nhiều hoa." Quản gia ngay lập tức nối lời, "Càng mua càng nhiều, và không thể không thừa nhận rằng cậu ấy chăm cây rất chu đáo, đám nào đám nấy đều tươi tốt mơn mởn.
Khi khoang nghỉ ngơi chật chỗ, cậu ấy đã xách chúng đến tàu con thoi."
Đấy, tàu con thoi mới là mấu chốt.
Sheen chưa bao giờ cho phép cậu ta tiến vào tàu con thoi.
Dù nó chỉ là cỗ máy cũ để đó không dùng, nhưng xét theo hệ thống quản lý phi thuyền thì nó vẫn thuộc về vật dụng quân sự và cấm người ngoài bước vào.
"Tại sao lại để cậu ta tới đó?"
"Tôi có ngăn lại." Quản gia biết đây là lỗi của mình, lão lấy khăn lau mồ hôi, "Nhưng không thành công, cậu ấy rất kiêu ngạo."
Ban đầu quản gia không cho phép Ulliel tiếp cận tàu con thoi, ngoài sự ràng buộc của hệ thống quản lý phi thuyền, phần lớn nguyên nhân còn lại là bởi lão khinh thường Omega xuất thân từ khu ổ chuột.
Lão cảm thấy người này quả thực giống như kỹ nữ chưa hiểu sự đời.
Ulliel nhanh chóng phát hiện ra điều này, cậu công kích đối phương bằng câu từ không khéo léo: "Ông là quản gia của thiếu tướng, khiến cuộc sống hắn thoải mái.
Tôi là bạn giường của thiếu tướng, khiến cơ thể hắn sung sướng.
Đều nhằm phục vụ cho thiếu tướng cả, chỉ sợ ông cũng chẳng cao quý hơn tôi là bao."
Quản gia già lập tức bị sốc bởi ngôn luận thô lỗ đó, "Tôi không nghĩ rằng hai người chúng ta lại có thể so sánh với nhau."
"Có gì khác nhau sao?" Ulliel cười nhạo lão, "Ông nói xem ai thân mật với thiếu tướng Sheen hơn nhỉ?"
Tầm mắt quản gia xẹt qua cổ cậu, trên đó hiện diện hai dấu hôn, một dấu nằm sâu bên tai, dường như xúi bậy người ta liên tưởng đến chuyện gì đã phát sinh đêm qua.
"...!Đương nhiên là ngài rồi, ngài Ulliel."
"Thật vui khi nghe ông nói vậy." Ulliel ngẩng mặt, hừ một tiếng, "Vậy xét về mức độ nguy hiểm, một Beta thành thạo bảo dưỡng phi thuyền cùng một Omega chưa bao giờ nhìn thấy tàu con thoi, thì ai có khả năng lái phi thuyền bỏ chạy hơn đây?"
"...!Là tôi." Quản gia nói, "Nhưng tôi sẽ không làm như thế."
"Tôi cũng sẽ không.
Nói thật, nếu chẳng phải vì thiếu tướng Sheen phân phó, tôi thà tới trại huấn luyện phơi nắng còn hơn ở lại trò chuyện với một lão già như ông." Ulliel gần như vô lễ mà ra lệnh, "Dù sao thì tôi nhất định phải vào trong đó, hoặc là ông liên hệ với thiếu tướng để xác nhận phạm vi hoạt động của tôi, hoặc là theo tôi đi vào."
Quản gia nào dám quấy rầy thiếu tướng, lão bèn dò hỏi phó quan, sau khi nghe được ba chữ "Ulliel" thì sốt ruột đuổi người, "Ngài là một quản gia kỳ cựu, chắc xử lý được việc lặt vặt này thôi."
Cuối cùng, quản gia lựa chọn đi cùng Ulliel.
Khi đó làm sao lão nghĩ đến, Omega tuyên bố chưa từng nhìn thấy tàu con thoi lần nào kia sẽ thật sự lái tàu bỏ trốn vào một ngày không xa.
Sheen và Ellen cũng không ngờ một người thoạt nhìn nhu nhược ngọt ngào như Ulliel lại có mặt trái kiêu ngạo đến thế...!
Còn phòng điều khiển phi thuyền...!Sheen nghĩ tới lần duy nhất hắn hoài nghi Ulliel - lúc ấy hắn ấn cái nút trong phòng điều khiển một chút, rồi chế ngự Ulliel ở một góc trước khi cửa phòng mở ra.
Rõ rành rành, mục tiêu của Ulliel là vân tay của hắn.
Người này đầu óc thâm sâu phi thường.
Có lẽ bắt đầu từ ngày đầu tiên đến đây, người này đã mưu toan hết thảy rồi, mà bọn họ nhiều người như vậy lại chẳng hề hay biết.
Ngày đầu tiên trôi qua trong cuộc tra hỏi và bắt giữ rối hệt tơ vò, tiến độ của ngày hôm sau cũng cực kỳ hạn chế.
Dựa trên xét nghiệm ADN và dấu vân tay Ulliel để lại, cơ quan tình báo tại căn cứ đã tìm ra đối tượng phù hợp, đó là của một người ăn xin ở khu dân nghèo.
Về pheromone của Ulliel, quá trình chiết xuất và xét nghiệm pháp y đã chứng minh đó là pheromone giả - một loại vật chất tương tự với thuốc ức chế, nói đơn giản một chút thì là hormone kích thích bên ngoài cơ thể.
Omega trong căn cứ sẽ phun thứ này, sử dụng như nước hoa kích tình vậy.
Ulliel xài cái kia cũng cho hiệu quả tương đương, dù rằng thứ đó càng phù hợp với cái tên "nước hôi" hơn.
Sheen chẳng ôm hy vọng tóm được Ulliel ở Tinh Điện nữa, hắn nghiêng về khả năng điều khiển tàu con thoi nhằm trốn sang hành tinh khác của người này hơn, bởi vậy, Sheen quyết định ban lệnh truy nã đến toàn bộ tàu chiến của căn cứ số 3, bất luận khi nào bất cứ nơi đâu, một khi phát hiện tàu Rose đều phải ưu tiên báo cáo vị trí trước, rồi tiến hành bắt giữ nó.
Nếu không thể bắt giữ, vậy hãy phá huỷ.
"Chuyện lớn ở lễ kỉ niệm liên minh nằm chình ình trước mắt, chị nghĩ không nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt con tàu Rose đâu." Vừa kết thúc một ngày công tác, Carrie tiến vào phi thuyền của Sheen, cô bày tỏ suy nghĩ, "Tuy cậu ta giết người và suýt nữa chọc tên ngu xuẩn kia tức chết, nhưng cậu ta chưa hẳn là chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta hiện giờ.
Bây giờ chúng ta cần tập trung tinh lực, nghĩ xem sau khi căn cứ số 1 đến thì mọi người nên làm cái gì."
"Căn cứ số 4 muốn chế tài kinh tế với căn cứ số 1, người sau sẽ biện minh.
Chúng ta sẽ bị lôi kéo chiến đội, đến lúc đó xem phe nào thành ý nhiều hơn thì chọn phe đó." Sheen xoa mày, "Vụ này chắc chị am hiểu lắm, chưa kể chúng ta còn có Fellini.
Ông ta giỏi nhất bóc lột."
"Chuẩn không cần chỉnh." Carrie mỉm cười, "Nhưng chú còn chưa thẳng thắn trả lời chị nha.
Vì sao để ý Omega kia đến vậy?"
"Tôi để ý tàu Rose chứ không phải cậu ta."
"Một con tàu cũ bỏ xó lâu lắc?" Carrie nhướng mày, "Lớn tuổi hơn cả chúng ta.
Có khi cậu ta vừa chạy được một nửa, tàu Rose đã tan tành xác pháo rồi."
"Phải là một con tàu cũ bỏ xó lâu lắc." Sheen dừng một chút mới nói, "Cùng với tư liệu cơ mật bên trong nó."
Lần này Carrie không cười nữa, cô mím môi nhìn Sheen một cách nghiêm túc.
"Hồi trước tôi từng đọc qua tư liệu về chiến dịch tinh cầu Rose, sau này mới nghiên cứu nó." Sheen hơi trầm mặc.
"Nguồn cơn của trận ác mộng toàn liên minh này là vì kẻ địch quá cường đại, người Herva có trình độ khoa học kỹ thuật cao cùng bản tính tàn bạo, mà nhân loại chúng ta sợ chết hơn nhiều so với những chủng tộc khác.
Nhưng rồi tôi lại ý thức được một vấn đề khác, nếu như có phe nào đó được lợi trong chiến tranh thì sao, người Herva cũng chẳng hốt được gì từ chiến dịch năm xưa.
Ngược lại là chúng ta, sau chiến dịch đó, cộng đồng quyết định phân chia tinh cầu thuộc địa của căn cứ số 2."
Giống như những căn cứ khác, ngoài tinh cầu chủ ra, căn cứ số 2 còn có tinh cầu thuộc địa.
Trong chiến dịch tinh cầu Rose, tất cả mọi người ở căn cứ số 2 đều bị tàn sát sạch sẽ, sau khi liên minh đuổi thẳng cẳng tộc Herva, họ đã cho di dân đến đây nhằm khởi động hành tinh nhỏ một lần nữa.
Đây cũng là nguồn gốc của tinh cầu tài nguyên.
Tinh cầu tài nguyên có quyền tự trị nhất định và cung cấp khoáng sản cuồn cuộn không ngừng cho các căn cứ khác.
Hiện tại, nơi duy nhất không bị di dân chỉ có tinh cầu Rose.
Vùng đất ngập máu và chất đầy xác người đó là cấm địa liên minh.
"Chả vui tí nào." Carrie bình tĩnh, nhìn chằm chằm Sheen, "Liên minh là một chỉnh thể.
Dù khi ấy căn cứ số 4 lọt vào hiềm nghi, nhưng chúng ta đâu có chứng cứ.
Hơn nữa, vụ việc đã trôi qua rồi."
"Không, không chỉ mỗi căn cứ số 4." Sheen đan tay, hắn hơi siết chặt quai hàm, nửa ngày sau mới nói, "Căn cứ số 3...!cũng trì hoãn chi viện."
"..."
"Tôi đã lợi dụng quyền hạn để truy xuất hồ