Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
Mạnh Phiên xác thật không có nóng lên nữa, sau khi gặm cắn tuyến thể của Phí Chuẩn và ngửi mùi tin tức tố của anh một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng ổn định lại.
Lau khô nước mắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong xe, Phí Chuẩn vẫn luôn ngồi cùng cậu, cũng không có nhiều lời hỏi gì. Mạnh Phiên muốn làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, anh liền phối hợp làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy.
"Trở về sao?"
Mạnh Phiên liếc mắt nhìn sau gáy Phí Chuẩn, thấy tuyến thể của anh bị cậu cắn đến sưng đỏ thảm không nỡ nhìn, có chút ngượng ngùng, theo bản năng sờ sờ tuyến thể của chính mình, cảm giác như bản thân mình cũng bị, mà đau thay anh......
"Không phải nói đi ăn KFC sao? Em mời anh ăn!"
Phí Chuẩn cười khẽ, không có dị nghị. Cái này vốn nói để qua loa lấy lệ với người Tưởng gia, Mạnh Phiên không có khả năng nghe không hiểu, chỉ là lấy cớ này che giấu xấu hổ mà thôi.
Gần đây có một quán KFC, đúng giờ cơm trưa, người không ít.
Đến nơi đặt món, Mạnh Phiên thấy mọi thứ đều rất mới lạ, mặc dù giá cả ở phía sau khiến cậu cảm thấy có chút đắt, nhưng vẫn quơ quơ điện thoại, "Ăn gì cũng được! Em có tiền thưởng!"
Phí Chuẩn lúc nào cũng có thể nhìn thấu lòng tự trọng nhỏ bé của cậu, không cùng cậu khách khí, dù sao tiền cơm tháng này anh đều bao, Mạnh Phiên thường ngày cũng không tiêu nhiều tiền.
Sau khi gọi món đủ cho hai người, họ tìm một góc cạnh cửa sổ ngồi xuống, Mạnh Phiên ân cần mà đem hai ly đá bào hướng Phí Chuẩn đối diện đẩy đẩy.
"Anh muốn ăn vị nào, anh chọn trước đi," nói, sau đó còn chột dạ mà bỏ thêm một câu: "Anh... tuyến thể của anh có ổn không? Còn có thể ăn được đá chứ?"
Tuyến thể bị gặm cùng việc ăn đá hay không thì có quan hệ gì với nhau? Phí Chuẩn không thể nhịn được cười trước sự thay đổi bất ngờ của Mạnh Phiên.
"Đau, hay cậu thổi thổi cho tôi nhé?"
Mạnh Phiên:......
"Ặc, tiểu Alpha cũng ghê gớm quá ha. Omega cùng Alpha kết hợp, cả đời phải bị cắn vô số lần, cũng không gặp ai kêu đau như anh đâu."
Phí Chuẩn cũng tự cảm thấy mình nói có hơi vô lý.
Về vấn đề sinh lý, Alpha có một chiếc răng đặc biệt, có thể dễ dàng đâm xuyên qua tuyến thể non mềm rồi rót tin tức tố vào, trong khi Omega không có một chiếc răng như vậy, cắn rất ngỗ ngược, không có kỹ thuật gì cả.
Huống chi, lần trước thời điểm đánh dấu tạm thời, cũng không biết là ai đau đến ô ô ô không ngừng.
Chọn ly đá bào có vị dâu, Phí Chuẩn trong mắt mỉm cưởi, nhưng anh không nói gì, kẻo Mạnh Phiên lại cười nhạo răng anh không tốt nếu nhắc đến chuyện lần đó.
Mạnh Phiên càng xấu hổ hơn khi vuốt mông ngựa không thành, bĩu môi kéo ly đá bào Okinawa latte còn lại trước mặt, nóng lòng cầm lấy thìa cắn một miếng.
"Thật ngon." Mạnh Phiên nheo mắt, rất là hưởng thụ.
Hưởng thụ xong một ngụm này, cậu lại trông mong mà liếc nhìn vị dâu tây của Phí Chuẩn, có chút thèm.
"Í, em nhìn thấy một mãnh A đang ăn đá bào vị dâu tây kìa."
Phí Chuẩn:......
Vừa muốn bỏ cái thìa xuống, liền tiến thoái lưỡng nan.
Buông cái thìa, Phí Chuẩn đem ly đá bào dâu tây của mình đẩy qua.
Mạnh Phiên vừa âm dương quái khí tức khắc đỏ mặt, không nhận, yên lặng vùi đầu ngoạm hai miếng lý đá bào của mình, giảo biện: "Em không có ý đó!"
"Ừ, là tôi – một tiểu ngọt A, muốn cùng cậu chia sẻ ly đá bào dâu tây của mình, cậu có thể nể mặt mà ăn một chút không?"
Mạnh Phiên:......
Âm dương quái khí kỳ cục.
Trộm liếc Phí Chuẩn một cái, Phí Chuẩn sắc mặt cực kỳ nhu hòa, đáy mắt tràn đầy sủng nịch, Mạnh Phiên đờ người, trong lòng lại là thình thịch, băng băng lãnh lãnh của đá bào cũng không giảm được nhiệt độ cơ thể cậu.
"Vậy em đây liền không khách khí đâu."
Mạnh Phiên đứng dậy, lấy thìa từ Phí Chuẩn, đào một ít đá bào dâu tây, cho vào cốc của mình, lại từ ly của mình tìm một khoảnh chưa chạm qua, đào một chút đá bào latte. Đặt vào ly của Phí Chuẩn.
Phí Chuẩn cười, thấp giọng nói: "Cậu trực tiếp dùng luôn cái thìa của cậu, tôi cũng sẽ không ghét bỏ."
Mạnh Phiên trong lòng rạo rực, nhưng cậu không đáp lại mà đẩy ly đá bào của anh về, im lặng ngồi xuống nếm thử.
"Khi em còn nhỏ, chưa từng đi KFC, trên trấn nhỏ không có, muốn ăn thì chỉ có đi thành phố mới có, em mấy năm đều chả lên thành phố được một lần." Mạnh Phiên một bên ăn, một bên lẩm nhẩm lầm nhầm nói, nói từ chuyện này sang chuyện khác, như đang kể lể tâm tình.
Biết rằng hôm nay tâm trạng cậu không tốt, có thể nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, Phí Chuẩn không lại cùng cậu nháo nữa, im lặng lắng nghe.
"Sau này khi em lớn lên, thị trấn cổ dần phát triển. Cửa hàng lớn nhỏ mọc lên, cũng có KFC. Nhưng em vẫn chưa từng ăn qua tại không đủ tiền. Vì thế, em đã từng nghĩ rằng KFC là một cửa hàng rất sang trọng. Em chỉ có thể vội vàng lướt qua nó, nhìn vào nhiều hơn đã là một điều xa xỉ. "
"Hiện tại cậu vào được, về sau đều có thể." Phí Chuẩn ôn nhu trấn an.
Mạnh Phiên bật cười, đúng vậy, cậu trưởng thành, dựa vào chính mình là có thể tiến vào.
"Có một cô bạn học hồi cấp 1, gia đình họ vốn giàu có, sau này đóng cửa phá sản, đến ăn một con cá cũng khó. Cha mẹ khó mua được một con cá, mà cô ấy lại thích nhất là cá kho, sau đó cha mẹ chỉ có thể tiết kiệm mua một con, lúc xong liền ngồi ở bên cạnh nhìn cô ấy ăn, chờ cô ăn xong rồi, cha mẹ mới chọn xương cá bắt đầu gặm, liền mút hương vị còn lại, đem thịt cá dư đều để lại cho cô ấy, nhưng cô một chút cũng không vui."
"Cô ấy nói rằng, cả đời này cô ấy thà không ăn con cá đó, dù ngày nào cũng ăn rau má với bố mẹ thì cô ấy cũng hạnh phúc. Cái tình ấy nặng quá, nặng đến nỗi nếu cô ấy trả thiếu một phân thì chính là tội ác tày trời. Sau đó em bắt đầu hiểu cô ấy, đó là khi Mạnh Dĩnh nói với em vì đưa em vào nhà họ Tưởng, phải sinh được một đứa con. "
Cậu thì có cái tài đức gì, mà phải gánh trên lưng cái áp lực cuộc sống như vậy.
Nói đến đây, giọng của Mạnh Phiên trở nên trầm hơn, tựa hồ có chút nói không được, thậm chí nhẹ nhàng mà khịt mũi một tiếng, phảng phất đây là điều buồn cười cỡ nào.
Đá bào đã có chút tan chảy, tay cầm thìa của Mạnh Phiên run lên, miệng cũng run rẩy càng rõ ràng, cố mở to mắt, bĩu môi ngậm cái thìa vào mút chầm chậm.
Phí Chuẩn đột nhiên nhớ rằng trong cuộc thi toán, Mạnh Phiên gần như đến muộn, anh đã đợi cậu ở bên ngoài. Sau khi kiểm tra, Mạnh Phiễn liền nói với anh rằng nếu có lần sau, hãy vào lớp sớm thay vì vào trễ vì cậu ấy.
Nói chung, đó là một cái nhân tình.
Tự mình hy sinh, tự mình cảm động, cho dù xuất phát điểm là tình yêu, cũng có thể mang lại quá nhiều áp lực cho đối phương, mà khi áp lực đạt tới một điểm giới hạn nhất định, đó chính là thương tổn.
Cầm ly đá bào dâu tây, Phí Chuẩn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Phiên, xoa đầu cậu rồi cười: "Về sau nếu tôi nghèo đến mức chỉ còn một chiếc bánh sô cô la, tôi cũng sẽ không để em ăn một mình đâu. Phương thức ở chung tốt nhất là vĩnh viễn luôn luôn chia sẻ với nhau, đùm bọc lẫn nhau, cùng nhau đi đến nơi đến chốn. "
Đúng vậy, đây là điều mà trong lòng Mạnh Phiên luôn muốn, lúc Phí Chuẩn nói ra điều đó, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân đã hiểu được, rằng cậu không phải là một đứa con trai bất hiếu giống như trong mắt người đời phán xét.
Cái mũi có chút chua xót.
Bây giờ sự khó chịu về thân thể đã giảm bớt, đã không còn có thể mượn việc này phát tiết nỗi oan ức của mình nữa, khóc hai lần một ngày cũng thấy hơi xấu hổ.
Mạnh Phiên nhẫn nhịn, nhanh chóng chớp chớp mắt, lau khô nước mắt mỏng manh, quay đầu liếc nhìn Phí Chuẩn, sau đó khịt mũi, ra vẻ âm dương quái khí.
"Vậy bây giờ anh có thể chia sẻ đá bào dâu của anh với