Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
Mạnh Phiên nói muốn đem cái đầu lớn nhòn nhọn của dâu tây cho Phí Chuẩn ăn, Phí Chuẩn liền không khách khí.
Trên thực tế, Phí Chuẩn đương nhiên muốn để lại những phần ngon nhất cho Mạnh Phiên, nhưng lúc này anh lại rất hưởng thụ cảm giác Mạnh Phiên muốn đem phần ngon nhất này dành cho mình.
Chỉ là, lúc anh gặm xong đầu dâu tây nhòn nhọn, thời điểm nhìn thấy ánh mắt trông mong của Mạnh Phiên, ma xui quỷ khiến mà trực tiếp đem cả phần mông dâu tây còn lại nhét vào trong miệng.
Mạnh Phiên:???!!!
"Anh một miếng cũng không để lại cho em???"
Phí Chuẩn bật cười, nhanh chóng nhai rồi nuốt, thiếu chút nữa bị ánh mắt tuyệt vọng của Mạnh Phiên ép phun hết ra.
Không phải là anh keo kiệt, chủ yếu gặm một ngụm đều là nước miếng, còn lại chỉ là mông dâu tây, Phí Chuẩn theo bản năng lại có chút ngượng ngùng không muốn để Mạnh Phiên ăn đồ ăn thừa của mình. Chính anh cũng chả biết nên giải thích với Mạnh Phiên thế nào, đây là một loại cảm xúc rất kỳ lạ.
Anh sẵn sàng ăn những quả dâu tây mà Mạnh Phiên đã ăn, nhưng lại không quá muốn đưa thức ăn thừa của mình cho Mạnh Phiên.
"Em không phải nói cho anh ăn à?" Phí Chuẩn cười, viện cớ.
Mạnh Phiên nhìn trên bàn chỉ còn một khối bánh kem trắng như tuyết, mất mát: "Ừa nhưng là em nói cho anh ăn phần đầu nhọn của dâu tây thôi cơ mà...... Em đã tưởng tượng quả dâu tây này ăn vừa ngon vừa ngọt đến thế nào...... giờ thì......"
Phí Chuẩn trấn an mà xoa xoa cậu, "Em không chê anh ăn qua có nước miếng rồi?"
Mạnh Phiên:......
Trước đây cậu nào có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại Phí Chuẩn nói ra, cậu liền cảm thấy có chút xấu hổ, nắm không được bỏ cũng không xong.
Phí Thừa bước xuống rót sữa nóng lên uống, thấy thế, thập phần khiển trách mà nhìn em trai, thất vọng mà lắc đầu, trong lòng yên lặng ghi nhớ: Về sau đầu nhọn của dâu tây đều để lại cho bà xã ăn.
Còn dư lại bánh kem, Mạnh Phiên đưa cho Phí Chuẩn ăn, Phí Chuẩn cũng có tí chột dạ không dám ăn.
Sau khi tắm xong, trên bàn trà có một cốc sữa nóng và một chiếc điện thoại di động.
Mạnh Phiên gần như đã quen với cuộc sống như vậy, sau khi lau tóc, mặc bộ đồ ngủ, cậu ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, thập phần thuận tay mà cầm lấy di động, đăng nhập trò chơi.
"Chào buổi tối tiểu Mạnh Phiên! Sinh nhật của em là ngày mai hả, chúc em sinh nhật vui vẻ trước nè! Ngày mai hai người có muốn cùng nhau đi chơi đâu không?" Thiệu Trì nhiệt tình mời.
Thiệu Trì mời cậu ra ngoài chơi, chắc chắn không chỉ có mình hắn, phỏng chừng mấy bằng hữu kia của Phí chuẩn đều sẽ đi cùng. Lần trước, cũng nhờ có sự che chở của bọn họ, Mạnh Phiên vẫn chưa có cơ hội đích thân cảm ơn, cũng không bài xích đi chơi với bọn họ.
"Được, địa điểm mấy anh quyết định là được."
"Ok, để ngày mai anh hỏi bọn Chuẩn ca một chút."
"Tôi theo với, tôi theo với!" Chu Nhất Khai cực lực tự tiến cử.
Thiệu Trì hắc hắc cười, "Đêm nay mày không kéo chân sau tao, mai liền mang mày đi!"
Hai người ồn ào, Mạnh Phiên không để ý lắm, chuẩn bị xong thì bắt đầu, cậu ngốc một chút. Bọn họ mới ba người, Phí Chuẩn còn chưa có tới đâu.
"Không đợi Phí Chuẩn sao?" Mạnh Phiên hỏi.
Thiệu Trì: "Anh hỏi ảnh rồi, ảnh nói có chút việc, chúng ta cứ chơi trước đi."
"À......"
Không biết vì sao, Mạnh Phiên đột nhiên không còn hứng thú với trò chơi này nữa.
Trong trò chơi, cậu chỉ tập trung vào việc nhặt đồ, thắng được một ván, khi trò chơi bắt đầu lại, vẫn không có Phí Chuẩn...
Cậu không khỏi nghĩ lại, có phải vừa rồi chính mình phản ứng quá lớn hay không? Phí Chuẩn cảm thấy mình thật sự đang trách ảnh ăn hết dâu tây? Cho nên ngượng ngùng không muốn cùng nhau chơi game?
Này, cậu cũng chỉ là muốn ăn dâu tây, bị anh ăn hết thật ra cũng có chút mất mát, cơ mà thật sự không hề có ý trách cứ Phí Chuẩn, về sau không phải còn cùng anh chia bánh kem ăn sao?
Tiểu Alpha đáng giận này, nội tâm sao lại mẫn cảm thế nhỉ?
Mạnh Phiên nghĩ như vậy, trong lòng rất bực bội, ván game thứ hai, nhiệt huyết dâng trào giết địch, xông lên tiền tuyến đầu tiên, kế hoạch là chờ thời điểm gặp cường đại địch nhân, thành công bị giết, liền không chơi nữa, đi tìm Phí Chuẩn.
Tiếc là không biết sao đợt này địch yếu quá, cậu lao lên như điên mà chỉ có mình đi giết địch, còn địch thì không làm được cái thể thống cống rãnh gì, nên chỉ đành chiến đấu đến cùng.
"Tuyệt!" Thiệu Trì hô to một tiếng, lại thắng.
Mạnh Phiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy thời gian trên điện thoại đã là 11:55 ...
Chỉ sợ Phí Chuẩn đã ngủ rồi?
Chúc ngủ ngon rồi tắt máy, Mạnh Phiên trằn trọc một hồi, đứng dậy chuẩn bị lén lút đi tìm hiểu động tĩnh một chút.
Vừa đi tới cửa phòng, đột nhiên dường như nghe thấy một tiếng "cạch" nhẹ, đèn trong phòng lập tức tắt ngấm, hoàn toàn đen kịt.
Hóa ra biệt thự cao cấp cũng sẽ cúp điện à? Ý nghĩ này vụt qua trong tiềm thức của Mạnh Phiên.
Cậu vội vàng lấy điện thoại di động, bật đèn pin lên, nhân tiện liếc nhìn thời gian đã là 0 giờ.
Cùng lúc đó, cửa bị gõ.
Mạnh Phiên sửng sốt, đúng 0 giờ, nửa đêm đen tối có người gõ cửa, chẳng khác gì phim kinh dị ...
"Mạnh Phiên, em chưa ngủ à?" Đó là giọng của Phí Chuẩn.
Mạnh Phiên thở phào nhẹ nhõm, lao ra mở cửa như thể có vị cứu tinh.
Ngay khi cánh cửa mở ra, hành lang bên ngoài đã tối om, Phí Chuẩn và Phí Thừa đứng ở cửa, Phí Chuẩn cầm một chiếc bánh sô cô la 8 inch có gắn một ngọn nến số 18.
Sau khi nhận ra tất cả những điều này có nghĩa là gì, Mạnh Phiên đứng sững ở đó, mũi cậu có chút cay, khóe mắt nong nóng.
Không đợi cậu nói lời cảm ơn, anh em Phí gia bất ngờ hát bài hát chúc mừng sinh nhật, trong nháy mắt đem nước mắt của Mạnh Phiên nghẹn trở về.
Trên TV thường có cảnh này, mọi người cùng hát mừng sinh nhật nhưng Mạnh Phiên chưa từng trải qua bao giờ, đột nhiên giờ phút này trước mặt có người hát bài chúc mừng sinh nhật cho cậu, cậu cảm thấy vừa xúc động lại xấu hổ, ngón chân bấu chặt vào mặt đất.
Sau khi lắng nghe họ hát, Mạnh Phiên cả người thả lỏng, nhịn không được vì sự khoa trương của chính mình mà phụt cười.
"Cảm ơn hai anh, em chưa từng đón sinh nhật vào đúng giờ như vậy. Vừa rồi còn tưởng rằng là gặp phải chuyện kinh dị gì cơ đấy."
Phí Chuẩn bật cười, đem bánh kem đi vào, để tới trên bàn trà, "Ước một điều đi?"
Mạnh Phiên không tin điều này, khi còn nhỏ, mỗi năm cậu chỉ ước một điều đó là mẹ mình sẽ quay lại, điều ước này chưa bao giờ thành hiện thực. Tuy nhiên, Phí Chuẩn bọn họ là có hảo tâm, đây là cách bọn họ thường ăn sinh nhật, Mạnh Phiên không muốn làm họ mất hứng, đi qua, nhắm mắt, yên lặng ước nguyện.
Sau khi thổi nến, không biết họ điều khiển bằng cách nào, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.
"Sinh nhật vui vẻ, tiểu Phiên." Phí Thừa dẫn đầu lấy ra quà tặng đã chuẩn bị trước của mình, đưa cho Mạnh Phiên.
Mạnh Phiên quá kinh hỉ, cậu chưa bao giờ nhận được món quà nào trong ngày sinh nhật của mình, "Cảm ơn Phí đại ca!"
Phí Thừa nỗ lực nhu hòa mỉm cười, duỗi tay vỗ vỗ Mạnh Phiên, "Hai đứa ăn bánh kem đi, anh không quấy rầy hai đứa nữa."
Phí Thừa rời đi, Phí Chuẩn cũng lấy quà ra, cười hỏi: "Muốn xem quà của anh cả trước, hay là của anh trước?"
Mạnh Phiên lúng túng nhìn đi chỗ khác, lẳng lặng đi tới ngồi trên sô pha, "Xem của Phí đại ca trước đi, cái hộp