Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
Buổi tối từ KTV ra, Mạnh Phiên không về nhà Phí Chuẩn, mà trở về ký túc xá trường học.
Phí Chuẩn không ngăn cản cậu, trong suốt quá trình vui chơi ở KTV, Mạnh Phiên vẫn luôn ngơ ngác ngồi ở trong góc, không biết cậu đang nghĩ gì, ngay cả bài Bé ếch nhảy trước đây luôn ầm ĩ đòi hát, hôm nay cũng không hát.
Nếu cậu không muốn nói, Phí Chuẩn chỉ có thể cho cậu khoảng trống để tự tiêu hóa. Sợ cậu một người trở về không an toàn, Phí Chuẩn liền đưa cậu trở về ký túc xá.
"Có việc tùy thời tìm đều có thể tìm anh, chuyện gì cũng được."Trước khi đi, Phí Chuẩn dặn dò trước cửa của tòa nhà ký túc xá.
Mạnh Phiên đáp, lại chung quy không nói gì thêm.
Trong ký túc xá, Tiền Thiên cũng ở.
Mạnh Phiên đơn giản cùng cậu ta chào hỏi, sau khi tắm rửa một chút, cậu nằm xuống giường, lấy điện thoại di động ra, thêm bạn tốt với Triệu Thiên Minh, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một lúc lâu.
Tiền Thiên đã sớm ở trên giường, Mạnh Phiên thường xuyên ở nhà Phí Chuẩn, ngẫu nhiên hôm nay lại trở về một lần, cậu ta khá tò mò, trộm quan sát vài lần, cảm thấy không thích hợp, vội lên diễn đàn, đăng topic "Mạnh Phiên giống như thất tình, thật đáng thương, đau lòng-ing".
Phí Chuẩn ở nhà không ngủ được, tùy tiện xoát diễn đàn vườn trường, vừa tìm bài đăng của Triệu Thiên Minh thì không thấy, lại thấy được bài topic thất tình của Mạnh Phiên, thật đau đầu.
Nội dung có lẽ không phải thật, nhưng cảm xúc nhất định là thật sự.
Anh không biết tại sao Mạnh Phiên lại đột nhiên trở nên thế này, hôm nay sau khi ra khỏi nhà họ Tưởng, cậu tựa như được tái sinh, ánh mắt tràn đầy tốt đẹp và hi vọng, như thế nào buổi chiều sau khi gặp Triệu Thiên Minh lại thành ra như vậy?
Mặc kệ nói như thế nào, nhất định cùng Triệu Thiên Minh không thoát được có can hệ.
Phí Chuẩn liếc nhìn thời gian đã hơn mười giờ, không biết anh cả đã ngủ chưa.
Anh đứng dậy định đi xem một chút, mới vừa mở cửa, liền nghe được dưới lầu có động tĩnh, xuống lầu thì thấy không biết anh cả đi từ khi nào vừa từ cửa trở về, tay cầm một giỏ dâu tây đỏ tươi to bự.
"Anh cả." Phí Chuẩn gọi một tiếng, đi qua.
"Hửm? Còn chưa ngủ?"
Phí Thừa đáp lời, khuôn mặt lãnh khốc tuy rằng vẫn như cũ không có biểu tình gì, nhưng Phí Chuẩn chính là bằng mắt thường cũng có thể cảm thấy được anh cả đầy mặt ý cười, ôn nhu thật sự.
Đi theo anh cả vào bếp, Phí Chuẩn thấy ảnh lấy từ trong túi lấy ra một cuốn vở to bằng lòng bàn tay, mở ra, bên trong ghi chép dày đặc cái gì đó.
Sau đó Phí Thừa đặt cuốn vở sang một bên, bắt đầu xắt rau nấu ăn.
Phí Chuẩn:....
"Làm cho thầy Lăng?"
Phí Thừa gật đầu, động tác trên tay không ngừng, "Anh nhớ có lần em mang cho tiểu Phiên một hộp cháo gà, em ấy đã rất vui phải không?"
"Đúng..."
Nói về cái chuyện yêu đương này thì mọi người hình như cũng hay sao chép kinh nghiệm của người khác nhỉ ...
"Ngày mai em giúp anh mang tới đi."
Phí Thừa vừa nói vừa đi lấy hộp cơm, rửa trái cây sạch sẽ, rửa một ít dâu tây, dùng dao gọt hoa quả cắt đôi quả dâu tây, cho đầu dâu tây nhòn nhọn căng mọng vào hộp tiện lợi, sau đó đưa mắt nhìn sang em trai bên cạnh. Đem đống mông còn thừa lại của quả dâu tây cho đứa em.
"Ăn đi?"
Phí Chuẩn: ...
Trọng sắc khinh đệ a!
Anh nhận lấy cắn hai miếng trong miệng, quả dâu này thực sự rất ngọt, còn ngọt hơn quả anh mua hôm qua.
Liếc nhìn những quả dâu tây trong giỏ, Phí Chuẩn nói: "Nhiều như vậy chắc thầy Lăng không thể ăn hết đâu nhỉ? Để dành cho em một ít đi, em cũng muốn cho Mạnh Phiên? Hôm nay tâm trạng em ấy không tốt."
Phí Thừa gật đầu, nhưng khi Phí Chuẩn đưa tay ra muốn lấy, ảnh như chợt nghĩ ra điều gì đó, đem cái giỏ chuyển qua bên kia, không cho Phí Chuẩn lấy.
"Tiểu Phiên thích, ngày mai anh lại mua. Chú mày không thể cùng anh làm giống nhau, bằng không sẽ làm mất đi sự đặc biệt của anh."
Phí Chuẩn:......
Cái mùi chua của tình yêu này hơi bị hun người rồi đấy.
Phí Chuẩn không tranh luận với anh cả, đáng thương vô cùng cầm lấy một cái mông dâu tây khác, một bên ăn một bên nói: "Bây giờ cắt, ngày mai hết tươi thì sao?"
Phí Thừa cũng nghĩ vậy, tạm thời không cắt dâu tây nữa, làm việc khác trước.
Phí Chuẩn xem đến buồn cười, anh cả đúng là có óc yêu đương.
( 恋爱脑-luyến ái não: từ thông dụng trên internet, là một loại phương thức tư duy của tình yêu tối cao. Những người đặt tất cả sức lực và tâm trí của họ cho tình yêu và người yêu ngay khi họ yêu. )
Ở với anh cả một lúc, anh mới nhớ ra ý định của mình, đem việc hôm nay gặp được Triệu Thiên Minh cùng anh cả nói một chút.
"Anh giúp em tra Triệu gia kia một chút, em hoài nghi Mạnh Phiên có phải hay không cùng Triệu gia có chút quan hệ cũng nên."
Tỷ như, chính là Triệu gia năm đó bỏ vợ bỏ con, thương tổn Mạnh Dĩnh cùng Mạnh Phiên, bằng không Phí Chuẩn nghĩ không thể có cái nguyên nhân gì khác có thể làm Mạnh Phiên trở nên khó chịu hơn cả chuyện của Tưởng gia.
"Hiểu rồi, ngày mai anh sẽ nói cho em, đi ngủ sớm một chút đi."
Phí Chuẩn đáp, thừa lúc anh cả không chú ý, nhanh chóng cầm một quả dâu tây còn nguyên, gặm trở về phòng.
Cùng lúc đó, Mạnh Phiên đang cùng Triệu Thiên Minh tán gẫu, Triệu Thiên Minh gửi đến một đống bao lì xì, hắn cực kỳ tự tin với hình tượng của chính mình, nhanh chóng đã dắt đến đề tài yêu đương.
Mạnh Phiên: 【 Không yêu đương, chú tâm học tập. 】
Triệu Thiên Minh: 【 Đúng đúng đúng! Em đã nghe nói sự tích của anh, học tập tốt, còn thấy việc nghĩa hăng hái làm, em thích nhất Omega như vậy! Em học tập cũng khá tốt, chúng ta đây cùng nhau luận bàn học tập thế nào? 】
Mạnh Phiên: [Cậu thực sự nghĩ rằng tra A lừa gạt Omega nên bị đánh sao? 】
Triệu Thiên Minh: [Không phải vậy thì sao! Luật pháp chính là bảo vệ Omega! Tra A biết luật mà còn phạm luật thì thật là khốn nạn đáng chết! Đừng hiểu lầm em nhé, tuy em đẹp trai như vậy nhưng em không bao giờ lừa gạt tình cảm của ai cả! 】
Mạnh Phiên: 【 Vậy gia giáo nhà cậu thật tốt, tôi rất thích chơi cùng các đồng học có gia giáo tốt, có rảnh thì cùng nhau học tập. 】
Triệu Thiên Minh: [Vâng! Bây giờ em đang học này! Em học rất chăm chỉ luôn. 】
Sau đó, Triệu Thiên Minh chụp một bức ảnh đọc sách vào ban đêm dưới ngọn đèn bàn gửi cho Mạnh Phiên.
Mạnh Phiên: ...
Cậu thực sự không tính vạch trần hắn ta đâu, mặc dù cuốn sách có mở ra thật, nhưng bị ngược rồi.
Triệu Thiên Minh cũng nhìn thấy, lập tức phân minh: [Ây da, máy ảnh bị quay ngược, nhìn qua có lẽ có chút kỳ quái. 】
Mạnh Phiên: ...
Mạnh Phiên: [Kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi, chúc cậu đạt được kết quả tốt. 】
Cậu còn muốn hỏi Triệu Thiên Minh có phải bà của hắn ta tên là Trịnh Phương không, cũng muốn hỏi xem liệu bố cậu ta có tham gia cuộc họp phụ huynh hay không. Nhưng họ vừa mới thêm bạn bè, hỏi cái này có chút quá kỳ quái, quá đường đột, cậu không thể gấp gáp như vậy.
Sau khi tùy tiện chuyện phiếm một lúc, Mạnh Phiên thấy cậu ta nếu không nói một số vấn đề vớ vẩn thì cũng là tự như khoe cơ bắp của mình gì đó, cảm thấy có chút nhàm chán, mắt thấy đã 11 giờ, lười trả lời, liền nói ngủ ngon, rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau Phí Chuẩn đến trường, ngồi vào chỗ một lúc lâu vẫn không thấy Mạnh Phiên bước vào lớp, rất kỳ quái, lại có chút lo lắng cho cậu.
Anh đứng dậy muốn tìm người trong kí túc xá, quay lại thì vô tình nhìn thấy chiếc ghế trống quen thuộc bị bỏ quên ở phía sau lớp học, Mạnh Phiên đang ngồi đó, vùi đầu không biết đang làm gì.
Phí Chuẩn:......
Đây là làm sao? Sao lại chạy ra đằng sau ngồi?
"Sao em lại ngồi chỗ này?"
Nghe được thanh âm, Mạnh Phiên một trận chột dạ, cuống quít đem điện thoại giấu vào trong quần áo, ngẩng đầu thấy là Phí Chuẩn, một bên nhẹ nhàng thở ra, một bên lại rất khẩn trương.
"À, mấy ngày nữa sẽ thi giữa kỳ. Em ngồi đây chạy nước rút."
Phí Chuẩn không bỏ lỡ liếc thấy giao diện trò chuyện QQ sáng lên. Mạnh Phiên thật đúng là vội vậy à, mới sáng sớm, thế mà đã cùng ai trò chuyện? Còn chột dạ thành như vậy.
"Nhắn tin với ai vậy?"
"Không... không có." Giữ chặt quần áo không để điện thoại rơi ra, đôi mắt Mạnh Phiên nhìn loạn cả lên.
Phí Chuẩn: ...
Cảm thấy cả một bụng chua, lại có chút tức giận, Phí Chuẩn hận không thể đưa tay ra vò rối mái tóc chưa được chải mượt của Mạnh Phiên một lần nữa.
Đưa tay lên, nhưng theo bản năng không dùng lực, ngón tay mảnh khảnh luồn qua mái tóc mềm mại dứ dứ cậu vài cái.
"Tiểu học đệ có mị lực như vậy? Đừng nặng bên này nhẹ bên kia, sao không nhắn tin với anh."
Nói xong, Phí Chuẩn quay người trở lại chỗ ngồi của mình, giống như giận dỗi, cũng lấy điện thoại di động ra chọc vào đại hào của Mạnh Phiên.
Phí Chuẩn: [Em thực sự không có gì để nói với anh? 】
Ba phút, vẫn không có đáp lại.
Mạnh Phiên còn đang ứng phó Triệu Thiên Minh. Cậu ta rất giỏi trò chuyện. Mới sáng sớm đã gửi cho cậu vô số tin nhắn. Mạnh Phiên chọn những thông tin hữu ích mới trả lời, muốn kéo quan hệ thân quen một chút. Tốt nhất trong hôm nay có thể nói bóng nói gió đào ra được đáp án cậu muốn.
Khi thoát khỏi giao diện trò chuyện với Triệu Thiên Minh, nhìn đến tin nhắn của Phí Chuẩn, Mạnh Phiên trong lòng không rõ ngọn nguồn, liền lộp bộp một chút.
Thật ra chỉ có ba phút, nhưng cậu lại có ảo giác như đã để Phí Chuẩn đợi ba ngày ba đêm, rất chi là xấu hổ, trong lòng có chút hoảng hốt kỳ quái.
Mạnh Phiên: [Anh đang nói gì vậy? Đọc sớm, không nghịch điện thoại, đi đọc sách nhanh đi, chạy nước rút cho kỳ thi giữa kỳ! 】
Giây sau Phí Chuẩn đã trả lời: [Còn em thì sao? Vẫn đang chơi? 】
Mạnh Phiên: [Em không chơi nữa, em cũng đọc sách, em muốn đứng nhất. 】
Phí Chuẩn nghĩ nghĩ, không nói gì nữa, cất di động.
Sau khi lớp học đọc buổi sáng được nghỉ, Phí Chuẩn lần đầu tiên tự đi gửi bữa trưa cho Lăng Di cùng một mảnh giấy nhỏ màu hồng.
[Phí Thừa: Người yêu thương em vĩnh viễn sẽ đem đầu dâu tây nhọn đều cho em, ăn nhiều một chút. 】
Lăng Di:......
Nói thế nào nhỉ, cùng Phí Thừa yêu đương, rất thú vị, đặc biệt là khi trêu chọc anh ấy trực tiếp, chỉ bằng một tờ giấy ngọt ngào của ảnh đã có thể khiến da đầu anh tê dại vì xấu hổ.
Mở hộp trái cây ra, bên trong có dày đặc những quả dâu tây tí hon ...
"Ờm, anh trai em, cũng thật độc nhất vô nhị, dám hỏi phần mông còn lại mấy trái dâu đâu?"
Phí Chuẩn cũng dở khóc dở cười, "Anh cả mang đến công ty ăn......"
Lăng Di nghĩ nghĩ đến hình ảnh kia, lại nhịn không được cười lên tiếng.
Trở lại phòng học, Mạnh Phiên vẫn đang say sưa trò chuyện ở góc lớp, tiến độ rất nhanh, cậu đã xác định được bà nội của Triệu Thiên Minh chính là Trịnh Phương, cho nên cậu liền kết luận Triệu Côn Luân này chính là Triệu Côn Luân năm đó.
Phí Chuẩn nhìn về phía xa, cảm thấy có chút tức giận. Anh nhìn ra được, Mạnh Phiên cùng Triệu Thiên Minh nói chuyện phiếm không hề ái muội, bởi vì trong mắt cậu ấy chỉ có lạnh nhạt, không hề nhiệt tình.
Vì vậy, Phí Chuẩn lại càng tức giận hơn, anh tức giận bởi vì Mạnh Phiên không có bất luận nghĩa vụ phải nói chuyện gì với anh, nhưng cậu ấy nói chuyện với tình địch của mình, anh thậm chí còn không có quyền ghen. Anh không biết mình nên làm gì. Bước tới cắt đứt việc Mạnh Phiên đang làm sao.
Anh không hiểu, cũng không thể giúp được gì, vì vậy dù có cáu kỉnh, anh cũng không thể làm phiền cậu.
Vào buổi trưa, Phí Chuẩn mang cơm trưa đến bàn của Mạnh Phiên, lúc này Mạnh Phiên đã ngừng trò chuyện, không ngừng xoát đề.
Phí Chuẩn giận đến bật cười, thời điểm đi học vẫn luôn nói chuyện phiếm, tan học lại vùi đầu đi học bù lại quãng thời gian đã phí mất kia.
Nghe nói đồ ăn của một tháng sau kỳ thi hàng tháng đều do Phí Chuẩn bao, Mạnh Phiên đã quen, sau khi cảm ơn xong, một lát sau cũng không mở ra, mà tiếp tục nghiên cứu câu hỏi.
Phí Chuẩn đứng sang một bên nói, "Em vẫn muốn đứng nhất lớp?"
Mạnh Phiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: "Muốn."
"Vậy sao trong lớp em cứ luôn nghịch điện thoại? Em rốt cuộc làm sao thế? Không nói cho anh biết được sao? Anh cùng giúp em giải quyết, không phải sẽ nhanh hơn à?"
Mạnh Phiên cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Em không cần anh giúp."
Phí Chuẩn đứng hình ngay lập tức.
Anh quen Mạnh Phiên đã lâu, cùng nhau trải qua những chuyện lớn chuyện nhỏ, giúp đỡ nhau rất nhiều. Anh luôn cho rằng mình đang dần đi vào trái tim của Mạnh Phiên. Trong lòng Mạnh Phiên có rất nhiều lời, đều nguyện ý cùng anh nói, cũng chỉ nguyện ý cùng anh nói.
Thình lình nghe thấy câu "Em không cần anh giúp.", Phí Chuẩn cảm thấy mình như bị dội một gáo nước lạnh, cả người lạnh toát.
Anh đứng nơi đó hồi lâu, không chờ đến câu nói thứ hai của Mạnh Phiên, thở dài một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Bút xoát đề của Mạnh Phiên cũng ngừng, nhìn bóng lưng cô đơn của Phí Chuẩn, trong lòng có chút bực bội, cúi đầu ghé vào trên bàn làm bài, làm xong đề này, cậu từ trong hộc bàn lấy ra một tờ giấy A4 trắng.
Ủy khuất có thể giúp, hận ý thì giúp thế nào?
Mạnh Phiên vẫn chưa quyết định mình sẽ đi bước gì, cậu không muốn để Phí Chuẩn biết một chút nào. Nếu cậu muốn móc tuyến thể của Triệu Côn Luân ra, làm sao cậu có thể để cho Phi Chuẩn giúp mình chứ?
Trong lúc suy nghĩ, Mạnh Phiên lấy ra một cây bút ngòi đen dày, từng nét như đao khắc trên tờ giấy A4, cậu liệt kê tất cả những tội ác mà Triệu Côn Luân đã gây ra trong quá khứ, lấy một cây bút màu đỏ như máu viết xuống bốn chữ "Không xứng làm người".
Sự tỉnh táo của cậu vẫn còn đó, cậu không muốn hủy hoại tương lai tươi sáng của mình vì tên cặn bã này, nhưng những tội ác này chắc chắn sẽ bị tất cả những người ở Thành Dương đến họp phụ huynh vào ngày họp phụ huynh nhìn thấy.
Về việc liệu sau khi nhìn thấy Triệu Côn Luân, cậu có thể làm ra hành động gì thái quá hay không, bản thân cậu cũng không thể đảm bảo.
Sau ngày hôm đó, Phí Chuẩn không bao giờ quay lại tìm Mạnh Phiên nữa, chỉ có giữa trưa và buổi tối đem đồ ăn cho cậu.
Mạnh Phiên trò chuyện với Triệu thiên Minh mỗi ngày. Triệu Thiên Minh cùng cậu huyên thuyên. Cậu luôn cố tình đặt bẫy trong cuộc trò chuyện để lấy một số thông tin từ Triệu thiên Minh, bao gồm cả thời gian họp phụ huynh, khi nào Triệu Thiên Minh sẽ đến.
Triệu Thiên Minh rất là hay nói, mới chỉ hàn huyên mấy ngày, mỗi khi nhắc tới Triệu Côn Luân, hắn thường xuyên sẽ cùng Mạnh Phiên phun tào cha hắn ngu ngốc như thế nào, tỷ như khi còn nhỏ mặc kệ hắn học tập tốt, hay khi trưởng thành học tập không tốt đều muốn lấy gậy đánh hắn, tỷ như