Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
"Cô là phóng viên nhà nào? Là ai kêu cô đến đây, gọi ra đây đối chất với tôi!"
Phóng viên cười truy vấn: "Triệu tiên sinh ý là thừa nhận có người này phải không?"
"Đây là vu khống!"
"Phu nhân của Triệu tiên sinh cũng ở đây. Ngài dường như không định giải thích với phu nhân mình một chút sao?"
Những người phía sau phóng viên giơ máy ảnh lên, thấy Triệu Thiên Minh đang kéo mẹ mình trốn bên cạnh, nhưng không có quay bọn họ vào màn hình.
Triệu Côn Luân xoay người liếc mắt nhìn con trai đang trốn tránh xa xa, tức giận đến thần kinh đều run rẩy, nếu phóng viên không có ở đây, ông nhất định phải quở trách thằng con trai phản nghịch này!
Sự tình mới có chút này mà đã trốn xa như vậy, tương lai ông còn có thể trông đợi gì vào thằng con trai này đây?
"Toàn là giả dối bôi nhọ, tôi không cần giải thích, mong mọi người nhường một chút, tôi muốn đi xem camera theo dỗi, nhìn xem đến tột cùng là ai dám vu khống Triệu gia."
Triệu Côn Luân đẩy phóng viên ra, cũng không để ý Triệu Thiên Minh cùng Khương Tuệ phía sau, bước chân còn rất sốt ruột.
Các phóng viên là mang theo nhiệm vụ mà tới, tự nhiên sẽ gắt gao đuổi kịp.
Khi Mạnh Phiên nghe đến camera giám sát, cơn buồn nôn trong bụng dừng lại một lúc, nắm lấy cánh tay của Phí Chuẩn, nói nhỏ: "Xong rồi, em quên mất camera giám sát, anh cũng bị ghi hình lại rồi!"
Chuyện này Mạnh Phiên vốn không có khả năng đem chính mình hoàn toàn tách ra, cậu thật muốn đấm mình một cái, vốn chỉ định một mình ra mặt, cho nên ngay từ đầu không có đặc biệt để ý có thể bị chụp ảnh quay lại hay không, nhưng nếu cả Phí Chuẩn cũng bị chụp lại thì không giống nhau.
"Hẳn là không có camera giám sát đâu." Phí Chuẩn trấn an mà vỗ vỗ cậu.
Tối hôm qua mọi thứ đều vội vàng, tâm tư Phí Chuẩn đều đặt trên người Mạnh Phiên, thật ra bản thân anh cũng đã bỏ qua điểm này, đến sáng mới nhớ ra. Nhưng vì tối hôm qua anh cả đã hỏi anh tất cả, nên nhất định sẽ giúp bọn họ giải quyết tốt hậu quả.
Hai người đi theo đến phòng hiệu trưởng, vừa đến gần, giọng nói tức giận của Triệu Côn Luân từ bên trong đã truyền ra.
"Camera giám sát bị hỏng?! Đây là cách trường học các người xử lý mọi việc à?!"
Hiệu trưởng thở dài, "Triệu tiên sinh! Mong ngài bình tĩnh ngẫm lại. Hôm nay là ngày họp phụ huynh của trường cấp ba chúng tôi, nếu nhà trường biết chuyện này sẽ xảy ra, chúng tôi thế nào lại không ngăn chặn trước?"
"Những tấm áp phích được phân phát khắp khuôn viên. Mỗi phụ huynh dều có một tấm. Họp phụ huynh mà lại để phát sinh loại sự tình này, bộ mặt của trường học chúng tôi cũng rất khó coi. Nếu có camera giám sát, chúng tôi so với ngài càng muốn biết là ai giở trò quỷ. Nhưng thật sự là không khéo, ngày hôm qua camera giám sát lại hỏng, là thật."
Phóng viên thấy thế, tiến lên cười nói: "Triệu tiên sinh, không bằng ngài nghĩ lại một chút, có phải vị Omega năm đó bị ngài vứt bỏ kia trở về làm những việc này không?"
Triệu Côn Luân khó chịu, theo bản năng nói: "Không có khả năng, cô ấy......"
Mạnh Dĩnh trong nhà một nghèo hai trắng, một người như thế sao có thể chạy tới trường học phô trương làm lớn như vậy? Còn có thể làm camera giám sát vừa lúc bị hỏng?
Ngay khi vừa chuẩn bị lòi đuôi, Triệu Côn Luân liền ngậm miệng, thiếu chút nữa mắc mưu của phóng viên.
Phóng viên mỉm cười, từng bước ép sát: "Cô ấy? Vậy là Triệu tiên sinh thừa nhận có vị Omega này?"
Triệu Côn Luân á khẩu không trả lời được, nói nhiều sai nhiều, dứt khoát không nói, xoay người liền đi. Dù gì thì Hoa thị cũng không phải căn cơ của nhà họ Triệu, ông muốn mau chóng quay lại Tấn thị để điều tra chuyện này.
...
"Còn không cùng tôi trở về! Anh còn muốn phát ngốc ở cái trường này sao? Mất mặt xấu hổ!" Triệu Côn Luân kéo Triệu Thiên Minh đứng lên.
Triệu Thiên Minh cũng là một Alpha, tuy rằng chưa thành niên, nhưng mà thiếu niên sức lực lớn, cũng không sợ Triệu Côn Luân, đen mặt hất tay Triệu Côn Luân ra.
"Tại sao không thể ở lại? Cũng chả phải là tôi xấu hổ. Tôi cũng không phải lấy tiền Triệu gia các người đến Thành Dương học, là ông ngoại cho tôi chuyển trường."
Triệu Côn Luân bị thằng nghịch tử này chọc tức đến mức suýt nữa trợn mắt, chỉ vào Khương Tuệ hỏi: "Cô không quản mà cứ mặc kệ nó như vậy à? Cô ngày thường đều chỉ có mỗi việc ở nhà hưởng phúc, cái gì cũng không làm, liền mang con trai dạy thành loại gia giáo này?"
Khương Tuệ trầm mặc hồi lâu, đem Triệu Thiên Minh kéo lại, "19 năm trước tôi còn chưa có gả vào Triệu gia, chuyện này tôi cũng không thể tham gia vào, chính anh trở về cùng mẹ xử lý đi, bây giờ tôi ở Hoa thị với Thiên Minh, không quấy rầy các người."
"Các người! Tốt! Rất tốt!"
Một nhà ba người cùng đến, khi trở về, lại chỉ còn mình Triệu Côn Luân.
Ông ta đi ra khỏi tòa nhà dạy học, dọc theo đường đi phảng phất như có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm mình, làm ông ta bực bội khó nhịn, nỗi uất hận đột nhiên nảy sinh trong lòng.
Hồi đó ông và Mạnh Dĩnh không phải luôn rất tốt sao, nếu không phải do mẹ ông phản đối kịch liệt, nếu không phải do mẹ ông một hai bắt ông cưới Khương Tuệ, ông có thể rơi vào kết cục hiện tại này sao?
Bước đến cổng trường, một vài học sinh xúm lại, sôi nổi đưa cho ông những tấm áp phích nhỏ.
"Chú ơi! Chú đã nghe chuyện này chưa? Triệu Côn Luân của giáo dục Tư Hành là một tên cặn bã bỏ rơi vợ con. Quả thực không chết tử tế được!"
"Chú, con của chú cũng là bạn học của chúng cháu phải không? Vậy chú nhất định phải giáo dục hắn, ngàn vạn lần không thể giống loại cặn bã Triệu Côn Luân này, Alpha nên nhận trách nhiệm của Alpha!"
"Chú à? Hình như chú không thích cái tin này lắm? Hay chú lấy thêm vài tấm nhá, trở về phát cho cả nhà già trẻ lớn bé cùng nhau xem."
Thiệu Trì và những người khác vây quanh Triệu Côn Luân, không ngừng đả kích ông ta, nhét cho ông rất nhiều tấm áp phích.
Triệu Côn Luân cho rằng những đứa trẻ này không biết mình nên không dám mắng, sợ nếu chúng nhận ra mình thì càng tệ hơn, cáu kỉnh xua tay bỏ đi, đám trẻ này còn đuổi theo đến bên cạnh ô tô của ông ta.
Ngay khi ông ta vừa mở cửa, một đống áp phích liền bị ném vào trong xe.
"Chú đi từ từ! Nhất định phải đem đám tin này về nhà phát nha!"
"Chú, chú ý lái xe an toàn, không cần giống Triệu Côn Luân, ra cửa bị xe đâm nhá!"
Triệu Côn Luân:......
Tức giận đến thất khiếu bốc khói, ông mau chóng khởi động xe bỏ chạy.
Khi Mạnh Phiên cùng Phí Chuẩn ra tới, liền thấy nhóm Thiệu Trì như đám người bán báo thạo nghề giống nhau, gặp người liền truyền bá chuyện này.
"Mạnh Phiên, em không sao chứ?" Thiệu Trì nhìn thấy cậu, đuổi theo lại đây, đầy mặt quan tâm.
Triệu Nghĩa An và vài người khác cũng đi tới, "Bọn này vừa rồi hung hăng đả kích Triệu Côn Luân một phát, ông ta đã tức giận đến mặt đều tái xanh rồi ha ha ha!"
Mạnh Phiên thực cảm động, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, "Cảm ơn mọi người."
"Khách khí cái gì, vùi dập tra A là trách nhiệm của mỗi người mà."
"Yên tâm đi, chuyện này không thể để yên đâu. Vừa rồi tôi còn nhìn thấy phóng viên, là Chuẩn ca tìm tới phải không, phỏng chừng hot search có thể kéo đến mấy ngày đấy."
"Chờ lát nữa tôi sẽ đăng lên diễn đàn, kêu gọi mọi người đừng đến giáo dục Tư Hành học thêm nữa!"
Ấn tượng của đám người Thẩm Nghĩa An đối với Mạnh Phiên vẫn luôn biến hóa, từ lần đầu tiên trong sinh nhật Phí Chuẩn, uổng cho một giá trị nhan sắc theo hình tượng tiểu bạch hoa trà xanh, biến thành học bá đứng nhất tỉnh, sau đó lại biến thành đả kích tra A thấy việc nghĩa hăng hái ngầu lòi O.
Lần này biết Mạnh Phiên còn có thân thế như vậy, bọn họ cảm thấy hình tượng Mạnh Phiên ở trong lòng mình hình như lại cao lớn thêm. Thân thế thê thảm như vậy, mà còn có thể ưu tú như thế, cũng quá kỳ diệu rồi, khó trách Chuẩn ca lại vì cậu ấy khuynh tâm!
Với sự giúp đỡ của mọi người, scandal của Triệu Côn Luân được công bố rất nhanh chóng.
Mạnh Phiên lại có thêm một nỗi lo lắng trong lòng, giữa trưa, cậu cùng Phí Chuẩn liền đến Tưởng gia để thăm bà ngoại.
Hôm nay, khó có dịp Mạnh Phiên ở lại ăn cơm.
Cậu không nói nhiều với Mạnh Dĩnh, chỉ ở thời điểm ăn cơm mới nói: "Mẹ đang mang thai, thân thể lại không tốt, gần đây đừng xem TV, cũng đừng lên mạng."
Gần đây, Mạnh Dĩnh bị một nhà già trẻ thay phiên khuyên bảo, nếu cô hy vọng Mạnh Phiên được hạnh phúc thì càng phải để cậu được tự do, làm đến Mạnh Dĩnh căn bản không dám cùng Mạnh Phiên đáp lời, sợ chính mình lại nói gì đó chọc cậu phiền.
Này thình lình được quan tâm một chút, Mạnh Dĩnh tay run lên, chiếc đũa kẹp một ngụm cơm đều rớt xuống dưới.
Dừng một hồi lâu, mới chắc chắn rằng Mạnh Phiên đang nói chuyện với mình, Mạnh Dĩnh hào hứng đáp: "Đúng, đúng đúng! Mẹ không xem! Mẹ...... Mẹ đi đọc sách, không chạm vào sản phẩm điện tử!"
Nàng quá mức kích động, nhìn trái nhìn phải, liền gắp một viên thịt hầm đưa cho Mạnh Phiên..
Tưởng Ngu vừa thấy, cầm chén đưa qua, tiếp được viên thịt hầm, cười nói: "Cảm ơn mẹ ~"
Mạnh Dĩnh sửng sốt trong chốc lát, sau đó thu hồi đũa, ngồi thẳng người, trong lòng nhất thời cảm thấy sợ hãi. Có phải là cô đã quá tự mãn rồi không? Mạnh Phiên mới chỉ quan tâm đến cô một chút, cô liền vội vàng xông đến, thiếu chút nữa lại chọc người khó chịu.
Cơm nước xong, Mạnh Phiên mời Tưởng Ngu cùng Tưởng Vận Thăng vào căn phòng nhỏ, nói về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, mong bọn họ cùng nhau trấn cửa ải này, gần đây đừng để bà ngoại và Mạnh Dĩnh nhìn thấy những nội dung kia.
Quá khứ đã qua, bọn họ một người già một người yếu, Mạnh Phiên không hy vọng hai người này bị kéo vào trong đó, sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa thì cho họ biết kết cục của Triệu Côn Luân là được.
Nhà họ Tưởng là một gia đình bình thường, không có khả năng trả thù nhà họ Triệu, lúc Tưởng Vận Thăng biết Mạnh Phiên làm những việc này, trong lòng rất chấn động, cảm thấy đứa nhỏ này cũng vạn phần không dễ dàng.
Hắn không thể giúp được, chỉ có thể cố gắng không kéo chân sau.
Vì vậy, sau khi Mạnh Phiên và Phí Chuẩn rời đi, trong phòng nhỏ của Tưởng gia liền nghe thấy giọng nói nghi ngờ của bà ngoại.
"Tiểu Ngu ơi! Tiểu Ngu! Tại sao lại không có internet?"
Tưởng Ngu vừa rút dây mạng, vừa tủm tỉm cười vừa đi vào phòng bà ngoại, "A, có lẽ mạng ở nhà bị hỏng rồi, cần sửa đấy bà."
Bà ngoại đang cầm trên tay chiếc máy tính bảng của Tưởng Ngu vẻ mặt sững sờ, "Vậy thì bà không thể xem bộ phim truyền hình mọi ngày rồi hả?"
Tưởng Ngu cầm lấy máy tính bảng nói: "Không sao đâu bà ơi, cháu sang nhà hàng xóm xài ké Internet tải về cho bà, đủ cho bà xem mấy ngày luôn."
Bà ngoại vừa nghe, liền yên tâm.
Có phim xem là được, mạng không quan trọng.
Mạnh Dĩnh vì vài câu nói của Mạnh Phiên điện thoại cũng nộp lên, ngoại trừ điện thoại, cô ấy không chạm vào bất kỳ thiết bị nào khác, hay chạm vào máy tính, hoặc xem TV.
Vào buổi chiều, scandal của Triệu Côn Luân được đăng tải trên hot search không thể gỡ xuống, sự việc tiếp tục lên men.
Buổi tối, khi đang ăn cơm ở nhà họ Phí, Phí Thừa nói: "Nhà họ Triệu đang điều tra mẹ con em. Em thấy thế nào? Nếu không muốn bị bại lộ, anh có thể nghĩ cách."
Mạnh Phiên nhàn nhạt lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại nói: "Em không ngại bọn họ tìm tới, bất quá bà ngoại cùng mẹ em ở chỗ đó, phiền đại ca đừng để bọn họ bị quấy rầy."
Phí Chuẩn nghe vậy, nhíu mi, "Em hà tất phải thấy bọn họ, miễn cho lại bị ghê tởm."
"Sự tình vẫn đang lên men, không có người đứng ra chứng thực, mức độ đáng tin quá thấp, cười nói mấy ngày cũng không có gì đâu. Tóm lại là em muốn cùng nhà bọn họ tố cá liễu đoạn."
( 做个了断-tố cá liễu đoạn: ý là make a decision á mấy gái, đưa ra quyết định cuối cùng về một việc gì đó. Là câu tục ngữ phổ biến trong tiếng Trung thường được dùng trong cuộc sống hàng ngày. Thường được dùng để chỉ đấu tranh với một việc gì đó trong một thời gian dài, cuối cùng đưa ra quyết định cuối cùng, cho thấy ranh giới đã được kiên quyết vạch ra. )
"Tốt lắm," Phí Thừa gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng ""Không phải sợ, tiểu Chuẩn là lá chắn thịt vững chắc nhất của em."
Phí Chuẩn:......
"Đại ca hậu thuẫn."
Phí Thừa liếc nhìn anh một cái, "Hậu thuẫn là đại ca, là Phí gia. Em còn nhỏ, lám lá chắn thịt là được rồi."
Phí Chuẩn:......
Mạnh Phiên lắng nghe, nghẹn cười, cảm thấy Phí đại ca nói rất có đạo lý.
Quay lại Thất Trung vào chiều chủ nhật, kết quả của kỳ thi giữa kỳ đã được công bố. Do sự mất tập trung trong khoảng thời gian này, điểm số của Mạnh Phiên có phần thụt lùi so với kỳ kiểm tra hàng tháng trước đó, nhưng cậu vẫn giữ được vị trí đứng đầu lớp.
Khi bảng xếp hạng vừa