Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
Trong phòng khách của Phí gia, mấy cặp tình nhân phân biệt mà ngồi trên ghế sofa xung quanh bàn trà.
Trên bàn để vài bánh điểm tâm nhỏ mà Mạnh Phiên mua tới, Phí Minh Nghi cười tủm tỉm ăn, hương vị thơm ngọt mềm mại làm giảm bớt sự mệt mỏi do chuyến đi gây ra.
"Điểm tâm ngọt ở Hoa thị vẫn là ngon nhất, chúng ta đi nhiều quốc gia như vậy, vẫn chỉ thèm một miếng này."
Phí Minh Nghi nói xong cầm một cái đưa cho Kỷ Diễn bên cạnh, cử chỉ thân mật, hận không thể trực tiếp bón vào trong miệng Kỷ Diễn.
Kỷ Diễn:......
"Khụ, bọn nhỏ lần đầu tiên gặp chúng ta, em không định nói gì à?" Kỷ Diễn tiếp nhận điểm tâm ngọt, không để cho bà bón, còn không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho bà.
Mấy đứa trẻ đến gặp gia trường đều đã xấu hổ ngồi đó từ lâu.
Phí Minh Nghi nghe, liền đem tiểu điểm tâm ngọt đẩy đẩy lên phía trước, "Đừng khách khí, cơm chiều còn một khoảng thời gian nữa mới tới, mọi người đều ăn chút lót lót bụng đi."
"Mấy đứa cũng đừng câu thúc, này, chúng ta cũng là lần đầu gặp đối tượng của con trai, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, mấy đứa cũng đừng nghĩ nhiều."
Mạnh Phiên thấy dì vẫn luôn vui tươi hớn hở, hẳn là rất dễ nói chuyện cũng nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận tiểu điểm tâm mà Phí Chuẩn đưa cho cậu, ăn một cách vui vẻ.
Cha mẹ cái gì cũng đều không nói, chỉ nói chuyện phiếm, Phí Chuẩn biết bọn họ chỉ là không muốn hỏi nhiều, nhưng mà anh sợ Mạnh Phiên nghĩ nhiều, rốt cuộc Mạnh Phiên vì gặp bọn họ, khoảng thời gian trước chính là còn liều mạng học tập.
Vì thế, Phí Chuẩn sau khi ăn xong một cái điểm tâm ngọt, còn đặc biệt khoe: "Bố mẹ, thi giữa kỳ vừa rồi, con và Mạnh Phiên đều có cùng điểm giống nhau, song song giành vị trí đứng đầu trong lớp đấy."
Phí Thừa năm đó là dựa theo phương pháp bồi dưỡng người đứng đầu tập đoàn Phí thị mà lớn lên, ở phương diện nào đó yêu cầu của Phí Minh Nghi đối với hắn luôn tương đối cao, nhưng ở phương diện thành tích học tập này, cô đối với hai đứa nhỏ đều là trạng thái nuôi thả, vì biết rằng con trai mình thành tích đều luôn rất ưu tú, nên họ cũng ít khi hỏi đến.
Thình lình nghe Phí Chuẩn nói như vậy, Phí Minh Nghi còn sửng sốt một chút.
Nhưng gia đình họ cũng đã quen với việc khuyến khích trẻ con, nghe được điểm cao như vậy, Phí Minh Nghi vẻ mặt vui sướng, trong tay cầm điểm tâm ngọt đều thả xuống.
Cô nhìn Kỷ Diễn liếc mắt một cái, hai người cùng nhau cười cười gật đầu, nhìn về phía Phí Chuẩn cùng Mạnh Phiên.
"Oa! Đứng nhất lớp cơ đấy, tuyệt quá, năm đó ba mẹ còn chưa đoạt được mấy lần đâu, hai đứa giỏi quá!"
Phí Chuẩn đối với việc đứng nhất chính là anh nguyện ý phí tâm tư, nguyện ý nỗ lực, không phải vì sự mong đợi của cha mẹ, hay thậm chí là áp lực gì. Đối với gia đình anh, thành tích luôn chỉ là thành tích, không bao giờ là công cụ để khoe khoang.
Cho nên, Phí Chuẩn chính mình không cảm thấy có gì, nhưng mà nghe được cha mẹ khen Mạnh Phiên, lòng tràn anh lại tràn đầy vui mừng, thậm chí còn hạnh phúc hơn cả khi mình được khen ngợi.
"Con cũng đã phải cố gắng nhiều để đuổi kịp em ấy lần này đó, Mạnh Phiên chính là đã đứng nhất rất nhiều lần rồi, đặc biệt ưu tú!"
Phí Minh Nghi phối hợp gật đầu, "Cậu bé ngoan, giỏi quá nha, bất quá hiện tại cháu vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, học tập không cần quá mệt mỏi, về sau tan học tới nhà dì nhiều hơn chút, để dì Ngô làm điểm ngon bồi bổ cho cháu nhé."
Mạnh Phiên:......
Không khí gia đình của Phí gia thực sự không giống người thường ...
Thời điểm Phí Chuẩn khoe ra, cậu liền cảm thấy xấu hổ đến da đầu tê dại, việc khoe thành tích này ra có hơi khoa trương, cậu sợ chú dì cảm thấy cậu mới có một chút thành tích mà đã khoe tới khoe lui làm như hiếm có lắm, không nghĩ tới, chú dì lại phối hợp như vậy, còn cổ vũ cậu.
"Cảm ơn chú dì, Phí Chuẩn cũng rất giỏi. Chỉ là anh ấy chưa hoàn toàn thích nghi với phương thức giảng dạy của trường trung học số 7 thôi, về sau sẽ càng tốt hơn."
Phí Chuẩn sờ sờ đầu cậu, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Em vẫn ưu tú nhất, còn được Hoa đại cử đi học nữa mà."
"Oa, được Hoa đại cử đi học? Phiên Phiên thật lợi hại!" Phí Minh Nghi vẻ mặt kinh hỉ.
Mạnh Phiên cảm thấy xấu hổ trước biểu cảm cùng sự cổ vũ quá mức của Phí Minh Nghi, cười gượng gãi gãi đầu.
Cậu còn chưa kịp nói gì, Phí Thừa ngồi bên cạnh có chút không cam lòng yếu thế, thanh âm trầm thấp mà chen vào nói: "Bọn họ đều là học sinh trong lớp của Lăng Di, vẫn là Lăng Di dạy tốt."
Lăng Di:......
Phí Chuẩn:......
Cũng không cần phải ghen tị tranh dành chút tình cảm này chứ.
Cha mẹ Phí gia không biết Lăng Di là chủ nhiệm lớp của bọn nhỏ, nghe vậy cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn Lăng Di.
"Nguyên lai Tiểu Di là chủ nhiệm lớp của Tiểu Chuẩn và Phiên Phiên à? Này không phải quá trùng hợp rồi sao? Duyên phận duyên phận, này quá là có ý tứ rồi đi!" Phí Minh Nghi cười nói.
Lăng Di mỉm cười gật gật đầu, vừa định cùng trưởng bối đáp lời, Phí Thừa bên cạnh đã nói: "Sở hữu trùng hợp đều là nhờ con ủ mưu đã lâu, con yêu em ấy, chúng ta hiện tại có thể thương lượng chuyện đám cưới một chút chưa ba mẹ."
Lăng Di:......
Phí Chuẩn:......
"Ạch, không cần nóng nảy, lần đầu tiên gặp mặt, cô chú còn chưa biết em." Lăng Di cười gượng, bị Phí Thừa làm xấu hổ đến hận không thể đào hố chạy trốn.
Cha mẹ Phí gia cũng chưa từng gặp qua bộ dáng gấp gáp của con cả như vậy, hai vợ chồng ở nơi đó nghẹn cười.
Phí Minh Nghi xua xua tay "Bé ngoan, đừng khẩn trương. Chúng ta làm cha làm mẹ, hôm nay cũng chỉ là ra gặp mặt chào hỏi chút thôi, rốt cuộc về sau chúng ta chính là người một nhà. Tìm hiểu gì đó là chuyện yêu đương của mấy đứa, chúng ta không nhúng tay vào. Mấy con có cả đời để chậm rãi tìm hiểu nhau, sao có thể hiểu ngay chốc lát được, mấy lão già chúng ta thì xem náo nhiệt cái gì."
Mạnh Phiên cùng Lăng Di nghe xong mới hiểu được vì cái gì nói là hôm nay gặp gia trưởng nhưng lại đây lâu như vậy, các trưởng bối cũng chỉ tán gẫu, chưa bao giờ đối bọn họ hỏi đông hỏi tây.
Cũng là lúc này, Mạnh Phiên mới hoàn toàn mà thả lỏng xuống, cậu thực thích phương thức ở chung của Phí gia, làm người thực thoải mái.
Đã không còn áp lực trong lòng, kế tiếp nói chuyện phiếm liền trở nên phi thường vui sướng, Phí Minh Nghi cùng Kỷ Diễn tiếp đón mọi người rất có lễ độ, khiến cho mấy người bọn họ không cảm thấy một khi tiến vào cửa Phí gia sẽ có thể bị quản thúc mất tự do, mà khách khí thân hòa gãi đúng chỗ ngứa của bọn họ.
Mạnh Phiên chỉ cảm thấy rằng họ là những trưởng bối hòa ái tốt bụng, rất yêu thương con cái, nhỏ thì có khẩu vị ăn uống, lớn thì có tam quan đối nhân xử thế, cùng mọi người giao lưu rất hài hòa, nói chuyện phiếm cho tới trời nam biển bắc, ở trên người bọn họ không có cái gì gọi là khoảng cách thế hệ giữa người lớn và con cái, nói cái gì đều có thể tiếp chuyện được.
Ngay cả con gà mái già ở sân sau, Phí Minh Nghi cùng Kỷ Diễn cũng nghĩ rằng nó rất dễ thương, tìm thú y thăm khám cho nó nhiều hơn để nó an hưởng lúc tuổi già rất có tâm.
Câu được câu không mà trò chuyện, cũng đã sớm đến giờ ăn tối, trên bàn ăn vẫn luôn trò chuyện vui vẻ, trong nháy mắt đã kết thúc bữa tối.
Sau khi ăn xong, bố mẹ Phí không chiếm thời gian của bọn trẻ nữa. Tết tây nào có đạo lý bắt bọn nhỏ tiếp tục trò chuyện với trưởng bối mãi. Vẫn nên dành cho bọn trẻ thời gian ở bên nhau.
Còn chuyện con cái sẽ ở lại qua đêm hay có sự sắp xếp khác, bọn họ cũng mặc kệ, hai vợ chồng xua xua tay, rồi nắm tay nhau đi ra ngoài tản bộ.
Mạnh Phiên cảm thấy lần đầu tiên gặp gia trưởng mà đã ngủ lại thì có chút hơi ngượng, muốn về ký túc xá trường học, nhưng Phí Chuẩn không cho.
"Cha mẹ đều đã thấy hết, đều gật đầu. Em còn ngại ngùng ở lại cái gì? Đây cũng sẽ là nhà của em trong tương lai mà."
Phí Chuẩn đặc biệt vui vẻ, mặc dù mối quan hệ của anh và Mạnh Phiên vẫn luôn không tồi, nhưng khi gặp cha mẹ rồi, anh mới cảm thấy là ván đã đóng thuyền, trong lòng rất thoải mái, cũng không cần lại lo lắng Mạnh Phiên bị ngôn luận "Môn đăng hộ đối" của người khác lừa chạy.
Mạnh Phiên dở khóc dở cười, bất quá thấy Lăng Di cũng bị Phí Thừa nài ở lại, liền không rối rắm nữa.
Sáng sớm hôm sau, sáu người ăn sáng cùng nhau, bọn Mạnh Phiên cũng nên đi học.
Phí Thừa phụ trách lái xe đưa cả thầy cả trò từ nhà đến trường Trung học số 7.
Lúc ở cổng lớn biệt thự phất tay tạm biệt, Phí