Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
【Sốc! Chỉ mới một năm đại học, tình yêu cổ tích của Phí Mạnh đã rạn nứt! 】
Lâu chủ: [Hello mọi người. Được mọi người tin tưởng, tôi ở đây để cập nhật về câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường đại học. Gần đây xuất hiện việc lạ, trước kỳ nghỉ hè tôi còn thấy Phí Chuẩn cùng Mạnh Phiên vẫn luôn gắn bó keo sơn, sau nghỉ hè khai giảng, thế mà tôi càng ngày càng thấy họ ít đi bên nhau hơn! Theo thông tin từ mấy ẩn sĩ lộ ra, là bị một học đệ năm nhất chen chân vào, nghi ngờ Phí Chuẩn hư hư thực thực ngoại tình! 】
Lầu 1: [Đm, hóa ra tình yêu dù có đẹp đến mấy cũng chỉ là bọt biển mà thôi, thanh xuân của tôi đã qua như thế đấy! 】
( Bản gốc ở đây là 爷青结(yéqīngjié/Gia thanh kết: Câu cửa miệng này có nghĩa là "Những ngày thanh xuân của tôi đã qua". Điều này thường được sử dụng khi điều gì đó hoặc ai đó mà bạn luôn quan tâm đã trở thành quá khứ. Nó cũng được sử dụng một cách mỉa mai để thể hiện sự sốc của một người trước một sự việc rất bất thường đang xảy ra. )
Lầu 2: [Đậu! 】
Lầu 3: [Đậu! 】
...
Lầu 99: [Mỗi ngày đều chờ cập nhật, chỉ chờ được cái kết này? Quả nhiên Alpha không một ai tốt, trả tôi thanh xuân của tiểu ngọt O đê! 】
Diễn đàn mới vừa cập nhật, nháy mắt đã đến một trăm lầu đều là lời mắng, spam các loại, dần dần mới ổn định lại.
Lầu 103: [Bịa đặt đáng xấu hổ, tôi không tin, lấy chứng cứ ra đây xem nào. 】
Lầu 109: 【 Ê, lâu chủ cùng Mạnh Phiên học chung lâu như vậy, còn nhìn không ra cậu ta không phải người dễ chọc sao? Học đệ kia chờ mà tan xương nát thịt đi. 】
Lầu120: [Đánh rắm, bọn họ vẫn tốt mà! Nhưng học đệ kia xác nhận rất trà xanh nhé.】
Lầu 132: [Chờ một vụ xé mặt + 10086]
...
Lầu 209: [Bất ngờ! Đảo ngược cấp độ hai! Mạnh Phiên không đi với Phí Chuẩn trong một thời gian dài, lại vài lần ban đêm lên xe của một người đàn ông khác! Hóa ra Phí Chuẩn mới là người bị đội nón xanh! 】
Lầu 210: [Ghê! 】
Lầu 288: [Đây là đang ngược lẫn nhau à? 】
Lầu 356: [Ở chỗ này dán đít không đi, chờ một cái chân tướng.】
...
Phí Chuẩn không biết chuyện bát quái trên diễn đàn, nhưng quả thực lúc này tâm trạng của anh đang rất tệ.
Anh và Mạnh Phiênn xảy ra cãi vã, vì không có kết quả nên hai ngày nay hai người có chút không lạnh không nhạt, mặt cũng không gặp nhau được mấy lần.
Hôm nay là ngày cùng đưa ra một kết quả thống nhất, sắp đến giờ cơm tối, họ đã sớm hẹn nhau ở một cửa hàng bán ếch thường xuyên tới. Phí Chuẩn định sớm đến đó, trước còn chạy qua phụ cận mua món điểm tâm mà Mạnh Phiên thích.
Vì vậy theo kế hoạch đã định, anh mở cửa lên xe, vừa cắm chìa khóa xe vào trong, cửa ghế phụ đã đột nhiên bị mở ra, một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ xuất hiện ở cửa.
"Học trưởng Phí Chuẩn! Anh tan học rồi ạ? Có thể cho em đi nhờ một đoạn đường được không?"
Bởi vì vẫn luôn nghĩ đến việc của Mạnh Phiên, ghế phụ thông thường cũng đều là cho Mạnh Phiên ngồi, trong nháy mắt cửa mở, Phí Chuẩn còn tưởng rằng là Mạnh Phiên tới, tâm tình tức khắc kích động.
Khi nhìn thấy người đến là Khổng Vũ Tùng, nụ cười trên mặt Phí Chuẩn lập tức đông cứng lại.
Trong khoảnh khắc anh còn đang sững sờ, không chờ anh cự tuyệt, Khổng Vũ Tùng đã tự quyết định mà ngồi lên xe, đóng cửa lại.
"Cảm ơn học trưởng, học trưởng anh đúng là người tốt."
Phí Chuẩn:......
Thật ra anh và học đệ này cũng không quen lắm, là do lúc trước trong thời gian tân sinh nhập học, anh cũng có tới giúp đỡ, tình cờ tiếp đón vị học đệ này, không ngờ ngày sau lại bị đeo bám.
Anh cũng không phải là kẻ ngốc, học đệ này ba ngày hai ngày lại luôn cố tình tạo ra những cái tình cờ gặp gỡ là có ý gì, trong lòng anh biết rất rõ, anh cũng đã nói rõ ràng mình đã có người yêu chưa cưới. Anh cho rằng người biết ý cũng nên hiểu cái gì là tránh hiềm nghi, nhưng không ngờ cậu ta lại cứ đến nữa.
Nhìn thấy cậu ta ngồi ở vị trí của Mạnh Phiên, vốn dĩ tâm trạng Phí Chuẩn đã không tốt lắm, nay thậm chí còn cảm thấy sốt ruột hơn.
Mặc dù Mạnh Phiên chưa bao giờ nói "ghế phụ chỉ có thể để em ngồi", nhưng anh từng thấy một vài người bạn của mình cố ý dán nhãn như "ghế dành riêng cho bảo bối" trên xe.
Phí Chuẩn trong tiềm thức cảm thấy rằng chỉ có Mạnh Phiên mới có thể ngồi trên ghế phụ của mình, thời điểm anh lái xe cũng chỉ muốn nhìn thấy Mạnh Phiên bên cạnh.
"Xin lỗi, không tiện lắm. Tôi muốn đi đón bảo bối của tôi, không muốn để em ấy hiểu lầm."
Khổng Vũ Tùng nghe vậy, một bộ dáng đại kinh thất sắc, một bên hoang mang rối loạn giống như muốn mở cửa xe, một bên lại nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi! Em cho rằng Mạnh học trưởng rất rộng lượng, sẽ không cùng học đệ mới như em chấp nhặt đâu ha."
Phí Chuẩn:......
Dứt lời, người vẫn không xuống xe.
Hôm nay tính kiên nhẫn của Phí Chuẩn không được tốt lắm, đang định trực tiếp đuổi người, thì cửa sổ bên ghế phụ bị gõ hai lần.
Nhìn lên liền thấy Mạnh Phiên đang đứng bên ngoài.
Phí Chuẩn vui mừng khôn xiết, sau đó lại cả kinh, sợ cậu hiểu lầm điều gì đó nên vội vàng xuống xe giải thích.
Nhưng tốc độ của anh không nhanh bằng Khổng Vũ Tùng. Khổng Vũ Tùng ngồi ở ghế phụ hạ cửa kính xe, gương mặt tươi cười ngửa lên nhìn Mạnh Phiên: "Mạnh học trưởng, em bị say xe, chỉ có thể ngồi ghế phụ, anh không để ý chứ? "
Mạnh Phiên lạnh nhạt mà nhìn hắn.
Hai ngày nay cậu và Phí Chuẩn giận nhau, cậu cũng có nghĩ lại, cảm thấy lúc đó chính mình quả thực đã nói sai, cố ý về sớm hơn một chút muốn tạo cho Phí Chuẩn một bất ngờ, dỗ dành chocolate ngọt A này, không ngờ rằng sẽ nhìn thấy cảnh này.
"Bảo bối, anh cùng cậu ta không có quan hệ gì." Phí Chuẩn đi vòng qua xe, giơ tay hai bộ dáng đầu hàng với Mạnh Phiên.
Bộ dáng giải thích này của anh ấy thực buồn cười, nhìn ra được anh đang rất sợ Mạnh Phiên hiểu lầm, nhưng khi Mạnh Phiên nhìn vào ánh mắt anh, trong mắt lại tràn đầy vui sướng cùng tình yêu.
Mạnh Phiên không đến cửa hàng bán ếch mà trước tiên đi tìm anh, khẳng định là cũng có ý dỗ dành anh, Phí Chuẩn trộm nhìn ra được chi tiết nhỏ này, trong lòng tự nhiên rất ngọt ngào.
Chỉ cần là Phí Chuẩn nói, Mạnh Phiên liền nguyện ý tin tưởng, tức khắc hiểu rõ mà nhướng mày, mở cửa ghế phụ, trực tiếp đem Khổng Vũ Tùng kéo ra.
Tiểu trà xanh, đẳng cấp quá thấp.
"Say xe thì đi bộ đi."
Khổng Vũ Tùng:......
Hắn vừa mới đến Hoa đại nên chưa biết nhiều, Mạnh Phiên thoạt nhìn là một tiểu O ngọt ngào, hắn liền cho rằng hẳn là anh rất nhu nhược dễ nói chuyện? ? ? Không ngờ lại là một người thô bạo như vậy? ? ?
Hay là để chỉnh hắn nên mới cố tình như vậy thế.
Đúng lúc này, một nhóm người tình cờ đi ngang qua bãi đậu xe, vẻ mặt của Khổng Vũ Tùng biến đổi, ai da một tiếng ngã vào Phí Chuẩn bên cạnh.
"Em chỉ muốn đi nhờ một chuyến thôi mà. Học trưởng Phí Chuẩn cũng đã đồng ý rồi. Tại sao Mạnh học trưởng lại phát giận với em như vậy?"
Phí Chuẩn: ...
Phí Chuẩn và Mạnh Phiên cũng coi là những nhân vật có ảnh hưởng ở Hoa đại vì điểm số ấn tượng và ngoại hình đẹp của họ. Làm trò như vậy trước mặt nhiều người, cũng thật là xấu hổ.
Cái bát nước bẩn này hắt ra, làm Phí Chuẩn cực kỳ tức giận.
Một giây tiếp theo, Mạnh Phiên vốn vẫn luôn mặt lạnh vững vàng như núi Thái Sơn, đột nhiên hoảng sợ.
"A, tôi không có mà. Sao cậu lại bôi nhọ tôi như thế? Có phải cậu xem nhiều phim cung đấu quá rồi không? Mau đứng dậy đi, trời nóng, mặt đất bỏng lắm."
Mạnh Phiên một bên ủy khuất mà nói, một bên duỗi tay tới kéo Khổng Vũ Tùng.
Khổng Vũ Tùng:......
Mạnh Phiên kéo tay hắn lên, làm hắn có điểm không xuống đài được, đang vắt hết óc châm chước từ ngữ muốn đáp trả, tay bỗng nhiên lại bị ném ra.
"Ai nha ——"
Mạnh Phiên kêu lên, một bộ mình có ý tốt tử tế kéo người ta nhưng lại bị người ta hất ra xa, cậu tại chỗ xoay người ba vòng rồi mới lăn vào vòng tay của Phí Chuẩn.
Phí Chuẩn vui mừng, đem người ôm chặt lấy.
( Diễn suất không thể giả trân hơn của các ảnh đế :D )
Hai ngày nay cáu kỉnh, đã lâu không được gắt gao mà đem tiểu bảo bối ôm vào trong ngực như vậy, tiểu ngọt O trong lòng vẫn ngọt ngào thơm nức cả thân.
Phí Chuẩn vốn định can thiệp, lúc này hoàn toàn không muốn nhúng tay vào nữa. Anh vẫn nhớ trong sinh nhật anh thời trung học năm 2, Mạnh Phiên giả làm trà xanh phản công như thế nào.
" Ô ô ô, vì cái gì tôi có ý tốt muốn kéo cậu lên, cậu lạ đi đối xử với tôi như vậy? Có phải hay không muốn làm bộ đáng thương, sau đó đoạt bạn trai của người khác a?"
Khổng Vũ Tùng:......
"Ô ô ô, trà xanh thật lợi hại, tôi sắp bị vứt bỏ mất rồi ô ô ô."
Mạnh Phiên trốn trong lồng ngực của Phí Chuẩn khóc khóc khóc, giọng càng ngày càng lớn hơn.
Phí Chuẩn vội vỗ vỗ trấn an, "Không thể, không có ai có thể chen chân vào chúng ta."
Khổng Vũ Tùng sững sờ một lúc, thấy không ai để ý mình, đành im lặng tự đứng dậy.
Khi hắn quay đầu nhìn lại, những người xem náo nhiệt đều đã tan, Mạnh Phiên thì cười ngọt ngào với hắn.
Khổng Vũ Tùng: