Edit: nynuvola
Sau khi Lạc Nhiễm trở về phòng, tim vẫn đập hơi nhanh.
Y trộm nghĩ, nếu mình và Lucas là những cặp đôi bình thường, y sẵn sàng nói chuyện thẳng thắn với hắn về chuyện mấy bộ phim.
Nhưng ở chung quá nhiều năm, còn luôn trong quan hệ cấp trên cấp dưới, nhất thời thay đổi tình trạng nên cảm giác rất...... Khó xử.
Cùng cấp trên bàn luận về đề tài này, chung quy chỉ thấy xấu hổ ngượng ngùng thôi.
Hành động như vậy...... Có lẽ vì y thật sự bảo thủ và nhạt nhẽo phải không?
Lạc Nhiễm khẽ nhíu mi.
Có điều nếu bây giờ quay lại nói với hắn thêm vài câu nữa, dường như càng kỳ quặc hơn.
A...... Nói đến việc xem video, Lạc Nhiễm bỗng nhiên nhớ ra trước đây y từng nhờ Thẩm Tây Lạc giả trang nhận giúp mình cuốn sách nhỏ, còn chưa kịp đọc, nhưng sách hiện đang nằm trong nhà y ở thủ đô mất rồi.
Lạc Nhiễm gãi cằm.
Hay là...... Nào về nhà đọc thử xem thế nào?
Một khúc nhạc đệm trôi qua như vậy, ngày hôm sau phía Lạc Băng bỗng gửi thông báo đến.
—— Một mỏ quặng băng phía đông nam của Lạc Băng bị tinh khấu tập kết bất ngờ.
Không chỉ quặng băng, tinh khấu còn chiếm đóng vào thị trấn nhỏ phụ cận đó, bắt người dân làm con tin.
Giống như mấy vụ cướp bóc thường xuyên xảy ra, mỗi tội lần này số lượng con tin nhiều hơn hẳn. Có lẽ phía tinh khấu vì sự kiện mất đi UNK lần trước nên muốn tiếp tục xuống tay chỗ quặng băng.
Mục Viễn lập tức tập hợp quân sĩ chuẩn bị xuất phát.
Khu vực đông nam tình cờ là địa bàn mà Đế Quốc và Lạc Băng thương lượng, hơn nữa quân đội của Lạc Băng hiện tại cũng nằm dưới trướng Lucas, hắn dự định cùng Mục Viễn lên đường.
"Chờ tôi trở về."
Bên cạnh chiếm hạm, Lucas giang rộng cánh tay mỉm cười nói với Lạc Nhiễm: "Lại đây nào, cho tôi ôm em một cái, nạp thêm may mắn."
Lạc Nhiễm tiến lên vòng tay ôm lấy hắn.
"Chỉ cần ba ngày, tôi sẽ nhanh chóng quay lại." Lucas thấp giọng nói: "Sẽ ổn thôi."
Lạc Nhiễm khẽ nâng môi: "Thượng tướng đừng nóng vội, thủ đô cứ giao cho em."
"Ừm."
Chuyến đi lần này nguy hiểm, Liệp Sư ở thủ đô đã thu gom rất nhiều vũ khí và trang thiết bị, tinh khấu hiện tại không ngừng bị đàn áp, tức tối nghẹn trong họng, trấn nhỏ lại bị chiếm đóng.
Nếu Lạc Nhiễm muốn đi theo, Lucas đương nhiên có cách bảo vệ y, nhưng tình hình ở thủ đô lúc này đang bất ổn, Sirrell vẫn ngấm ngầm dự tính tiếp quản quân bộ.
Lạc Nhiễm tự giác đưa ra yêu cầu về thủ đô, nơi mà y am hiểu và nắm rõ.
Đợi Lucas và Mục Viễn lên chiến hạm rồi chậm rãi cất cánh, mang theo rất nhiều máy bay và quân đội cùng nhau xuất phát.
Họ càng đi càng xa, cuối cùng biến mất phía cuối chân trời.
Lạc Nhiễm thoáng trầm ngâm, cũng xoay người lên chiếm hạm của mình trở về thủ đô. Chuyến đi này có sự góp mặt của Chu Minh Cảnh, dù sao thì hai người họ đều phải quay lại thủ đô.
Trong chiến hạm, Chu Minh Cảnh nhìn thấy Lạc Nhiễm cô đơn ngồi trên toa tàu phê duyệt công văn, cũng ngồi xuống đối diện y.
"Điện hạ." Lạc Nhiễm gật đầu.
Chu Minh Cảnh gác chân, nhướn mày hỏi: "Thượng tướng thật sự để tôi và cậu đi cùng nhau, là vì đã có quyết định rồi sao?"
Lạc Nhiễm cười cười, không trực tiếp trả lời.
Chu Minh Cảnh cũng không ngại, xé một túi dịch dinh dưỡng, ngậm ống hút uống, cũng mở điện thoại xem công văn.
Vị trí họ ngồi là vị trí hoàn hảo nhất, nơi yêu thích của người lãnh đạo trên chiến hạm.
Chỗ này là đài quan sát thiên nhiên, có thể nhìn quanh bốn phía, nhưng không chật chội nhàm chán giống phòng điều khiển.
......
Chiến hạm đi hai ngày thì thuận lợi về thủ đô.
Lucas và những người khác hẳn đã đến tinh cầu xa xôi phía đông nam.
Lần xuất chinh này dưới danh nghĩa của Mục Viễn, nên không có người cầu phúc trên Tinh Võng, cũng không có pháo hoa hay thả đèn trời gì.
Lạc Nhiễm sau khi xuống chiến hạm liền đi thẳng đến cục quân sự.
"Lạc thư ký......! Cuối cùng anh cũng trở lại!"
Chiến hạm vừa đáp đất, Lục Thành lập tức dẫn theo người ra nghênh đón.
Lạc Nhiễm có thể nhận thấy giọng điệu thở phào và phẫn uất từ miệng cậu ta.
Đằng sau lưng Lục Thành còn có Sirrell.
"Lạc thư ký." Sirrell mỉm cười gật đầu với y, Lạc Nhiễm cũng cười đáp lễ.
Y dường như đã hiểu.
"Lạc thư ký trở về là tốt rồi, có người để thương lượng trước khi tôi đưa ra quyết định." Sirrell ôn hòa: "Hai ngày nay tôi tiếp quản quân bộ, có rất nhiều chuyện muốn sửa đổi nhưng Lục phó tướng lại có vẻ bảo thủ không muốn cho lắm."
Lục Thành đứng một bên, cứng rắn nói: "Tôi cảm thấy như trước đây vẫn tốt."
Lục Thành và quân sĩ trong doanh trại đương nhiên không sẵn sàng nghe theo lệnh của Sirrell, bọn họ chỉ nhìn nhận một mình Lucas, hoặc nếu Lucas không có mặt thì cũng là Lạc Nhiễm.
Chứ không phải Sirrell.
Sĩ quan do Sirrell dẫn theo hừ lạnh: "Lạc thư ký quay về rất tốt, mấy ngày nay Lục phó tướng và mấy phó tướng khác đều không chịu phối hợp."
Lục Thành sa sầm mặt mày: "Lạc thư ký về tôi còn vui hơn mấy người."
Lạc Nhiễm nghi hoặc.
Xem ra hai ngày nay xảy ra không ít chuyện, Lục Thành và phía Sirrell ầm ĩ đến mức không thèm giữ cho nhau chút mặt mũi nào. Hơn nữa Sirrell cũng dùng từ khá vi diệu, là muốn "Thương lượng" với y chứ không phải "Lắng nghe ý kiến".
Lạc Nhiễm nâng môi: "Là chúng tôi không đúng, Lục phó tướng, người mới nhậm chức, sao cậu còn chưa chuẩn bị nghi thức hoan nghênh vậy?"
"...... À!"
Lục Thành sững sờ giây lát liền hiểu ra, thầm nghĩ quả nhiên là Lạc thư ký!
Cậu ta ngay lập tức vui vẻ, "Tôi làm ngay đây!"
Sirrell khó hiểu, "Chuyện gì vậy......?"
Lạc Nhiễm giải thích cho gã: "Đây là truyền thống ở quân bộ, trò tiêu khiển thường ngày ở quân doanh Đế Quốc chính là đấu võ đài, anh có thể hòa nhập với mọi người ở đây bằng cách tham gia. Mỗi khi có tướng mới nhậm chức, chúng tôi sẽ để người đó lên võ đài bàn luận vui đùa với những quân sĩ khác, giúp người đó nhanh chóng hòa nhập cộng đồng."
Sắc mặt Sirrell thay đổi kì lạ, quay đầu hỏi: "Có truyền thống như vậy sao?"
"...... Có." Phó tướng của Sirrell thấp giọng trả lời: "Đúng thật là có chuyện đó."
Đây là truyền thống mà tất cả mọi người đều biết, nếu Sirrell phản bác thì một là gây mất mặt, hai là gián tiếp phủ nhận gã tư cách thành viên trong quân bộ.
Lạc Nhiễm tiếp tục: "Do chúng tôi thất trách, không suy xét đến việc mọi người vừa mới gia nhập."
"......" Ý cười trên mặt Sirrell có chút cứng đờ.
Vương Thu Dương trở về cùng với Lạc Nhiễm, mở miệng góp vui: "Đúng vậy! Video ngày hôm đó tôi cũng có xem, Đại hoàng tử nói Sirrell tiên sinh là người thích hợp nhất được lựa chọn, không những vì là anh trai của Thượng tướng, con trưởng nhà Aldo mà còn rất lợi hại giống Thượng tướng nữa cơ!"
Lạc Nhiễm thuận nước đẩy thuyền, "Vương phó tướng xem ra là muốn bàn luận với Sirrell tiên sinh một trận rồi."
"Đương nhiên." Vương Thu Dương cười ha hả: "Không phải bảo chúng ta có thể luyện tập với Sirrell như lúc đánh nhau cùng Thượng tướng à? Tôi sẽ không thủ hạ lưu tình......!"
Sirrell: "......"
Gã cười không nổi.
......
Trên võ đài.
Sirrell giống như bị lùa vịt đứng một bên trên đài, đối diện gã là Lục Thành.
Thuộc hạ phía dưới đang hò reo.
Vương Thu Dương cổ vũ gã: "Sirrell tiên sinh cố lên nha! Chờ khi nào lão Lục bị đánh ngã thì đến phiên tôi lên!"
Vương Thu Dương không ngừng bơm đểu.
Lục Thành không dấu vết liếc qua Lạc Nhiễm đứng dưới đài, thấy y cười khẽ gật đầu, còn chớp mắt.
Cậu ta nhận được sự cho phép không cần hạ thủ lưu tình, khóe miệng khẽ nhếch, sau khi Vương Thu Dương hô bắt đầu liền lao đến Sirrell.
"Bốp!"
Sirrell tốt xấu gì cũng thuộc nhà Aldo, tốt nghiệp trường quân đội, trước kia từng trồi sụt ở chiến trường ba tháng, tất nhiên biết cách đánh nhau.
Nhưng mà gã vẫn bị một đòn của Lục Thành đánh bò, quăng phát một ngã sấp ra đất.
Khởi đầu tốt đẹp.
Vương Thu Dương: "Phụt."
Lạc Nhiễm rũ mắt.
Y đó giờ hành sự luôn biết kiềm chế, thường nhắc nhở Lucas không cần quá xúc động.
Nhưng chuyện kia không giống nhau.
Ngay lúc này, khuôn mặt Sirrell có chút đỏ, đứng dậy chưa bình ổn được tư thế, lại "Bốp" một cú ngã vật xuống tiếp.
Có thể thấy Sirrell đã rất cố gắng, thỉnh thoảng cản được vài chiêu của Lục Thành, nhưng vẫn chênh lệch rõ ràng.
Lục Thành chỉ Vương Thu Dương nói: "Lão Vương ông chưa ăn cơm phải không?! Hô bắt đầu cũng nhỏ chút éc, bảo sao Sirrell tiên sinh không nghe thấy, không biết đã vào trận rồi!"
Vương Thu Dương: "Thế này đi, chúng ta đổi vị trí, cậu xuống hô còn tôi lên đấu, được chưa?"
"Được thôi!"
Lần thứ ba Sirrell ngã xuống, phó tướng của gã tức giận há mồm chửi thề một câu.
Quá mất mặt đi.
Nếu chuyện hôm nay cứ thế tiếp tục, sau này hắn và Sirrell làm sao ở đây bưng bít được nửa tháng? E là còn không có quyền lên tiếng.
Phó tướng của Sirrell lập tức tiến lên nghênh chiến.
"Để tôi vậy." Lạc Nhiễm mở miệng: "Mấy người họ đánh với Sirrell tiên sinh nãy giờ chắc cũng mệt rồi."
Thuộc hạ ở dưới nghẹn cười.
Mọi người đều biết Lạc Nhiễm là do Lucas chỉ dạy, thực lực nhất định không kém cỏi, nhưng y rất hiếm khi phô diễn, Trần phó tướng kỳ quái đáp: "Tôi không đánh quan văn bao giờ cả."
"Không sao." Lạc Nhiễm theo thói quen cột cao tóc, chỉnh trang cổ áo nhảy lên đài: "Tôi chịu được."
"Phụt......"
Quân sĩ bên dưới còn nín cười khó khăn hơn.
Cũng có người thật sự lo lắng cho Lạc Nhiễm, mặc dù Sirrell vô dụng nhưng phó tướng của gã không phải dạng vừa.
Trần phó tướng vốn là ứng cử viên cho chức phó tướng của Lucas, tuy giỏi nhưng tính tình không ổn, nghe đâu từng suýt xâm phạm Omega nên bị Lucas đánh lên bờ xuống ruộng, nửa sống nửa chết đuổi ra ngoài.
Theo lý thuyết hắn chưa thực hiện được hành vi xâm phạm, không đến mức rơi vào kết cục đó, nhưng trong mắt Lucas vốn không chứa nổi một gợn cát.
Sau đó Sirrell thấy hắn năng lực xuất chúng, lấy lí do là người làm cho Aldo, giữ lại bên cạnh.
Trần phó tướng trong lòng có thù hận, ai mà không biết Lạc Nhiễm là "Ái nhân" của Lucas.
Lục Thành và Vương Thu Dương liếc mắt nhìn nhau, mày nhíu lại.
Sirrell đứng đó khẩn trương siết chặt nắm đấm, tràn đầy chờ mong.
"Vậy nói trước." Trần phó tướng đô con nhếch miệng: "Chúng ta luận bàn, không thể vừa quay đầu đã nhắm Thượng tướng mà làm nũng hay giận dỗi, dù sao trong Đế Quốc không ai có thể đánh bại Thượng tướng cả."
Lạc Nhiễm cười tủm tỉm.
"Được thôi."
"Bắt đầu!"
Vèo ——
Dường như chỉ trong khoảnh khắc Vương Thu Dương hô lên bắt đầu, Trần phó tướng đã thấy bóng dáng trước mặt biến mất.
Ngay sau đó, nắm đấm của Lạc Nhiễm đã xuất hiện trước mũi hắn.
Trần phó tướng giật mình, theo bản năng ngẩng đầu