Edit: nynuvola
Dung Đóa thề mình không hề cố ý, nhưng sau khi Lạc Nhiễm bước ra từ văn phòng, cô nàng không thể nhịn được khẽ liếc y một cái.
Khóe miệng và môi của Lạc Nhiễm có vết rách, gò má ửng hồng còn chưa hoàn toàn biến mất.
Hú aaa.
Dung Đóa cúi đầu xấu hổ che mặt.
Đương nhiên suy nghĩ của cô nàng vẫn rất đơn thuần, đoán chắc là bị Thượng tướng hôn mạnh bạo quá thôi!
Lạc Nhiễm nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh súc miệng, khoát nước rửa mặt thật sạch, không chỉ vì thói sạch sẽ mà là để bản thân lấy lại tinh thần, khối lượng công việc hôm nay rất lớn.
Hừm......
Y tay chống tay lên bồn rửa mặt lưu li, điều chỉnh hơi thở.
Lucas là người mà y thích, là Alpha của y, Lạc Nhiễm đã phải cố gắng giữ mình lắm mới không hùa theo hắn tiếp tục làm loạn.
Dòng chất lỏng chảy qua yết hầu lúc nãy đến bây giờ vẫn còn đọng lại nhiệt độ, lan tràn hơi nóng khắp gương mặt, cổ, toàn thân.
Vặn vòi nước rửa mặt thêm lần nữa.
Y cứ đứng chôn chân ở đó một khoảng thời gian rất lâu, hiện tại Lạc Nhiễm cuối cùng cũng hiểu được nỗi lo lắng của cha mẹ và anh trai với mình.
Quả thật nếu giống như trước kia không có trông ngóng nhớ nhung, chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, y có thể tự đặt giới hạn cho bản thân.
Sẽ bớt suy nghĩ nhiều, cũng không quá quyến luyến.
Nhưng giờ......
Sao có thể giống như Lucas nói rằng không nhớ mong gì chứ.
Giây phút y ngồi trên đùi hắn khi nãy, suýt chút nữa đã bật thốt câu, "Hay là anh đừng đi nữa", nhưng khi ý thức bản thân nảy sinh cái loại suy nghĩ ấy khiến y cảm thấy chán nản và áy náy.
Điều mà Lạc Nhiễm nên làm chính là giảm nhẹ gánh nặng cho Lucas, giúp hắn xử lý tốt công ty và phía hậu trường, không để hắn phải lo lắng về sau thay vì trở thành trói buộc của hắn.
Y hít sâu một hơi, lau khô mặt, chỉnh trang cổ áo rồi mới đi ra ngoài.
......
Sáng sớm hôm sau, Lạc Nhiễm lần nữa nhìn theo thân hình cao lớn của Lucas lên chiến hạm.
Lucas đi liền bốn ngày, trong bốn ngày này ngoại trừ giai đoạn trước xuất chinh có trò chuyện một chút thì y không còn nhận được liên lạc nào từ hắn nữa, có lẽ tình hình chiến sự rất căng thẳng.
Mà mấy ngày nay, cuộc điều tra của chính phủ cũng có bước tiến triển vượt trội.
Đại hoàng tử Đế Quốc Chu Minh Vũ, quả thật đã biển thủ công quỹ từ căn cứ quân sự ở Apollo.
Hình tượng của Chu Minh Vũ hoàn toàn sụp đổ.
Phía Chu Minh Vũ đang kéo dài thời gian mở phiên toàn thẩm vấn, trước mắt không có hành động gì khác, Lạc Nhiễm cũng tạm thời khó dò đoán ý đồ của đối phương.
Hôm nay y đến toà án ký tên, xác nhận và bảo đảm lời khai từ quân bộ.
Lúc đến tình cờ gặp được Chu Minh Khải, cậu ta đứng bên ngoài dựa người vào tường, tâm tình hình như không tốt lắm.
Giống như một con chó mất chủ vậy.
Chuyện này khá bình thường, đại ca mà cậu ta vốn kính trọng đột nhiên dính líu vô những chuyện cực kỳ tồi tệ, rồi sau đó...... Lộc Bắc từ chức.
"Tam điện hạ." Lạc Nhiễm lại gần chào hỏi, "Sao cậu lại ở chỗ này?"
"À...... Tôi tìm Lộc Bắc, cậu ta và Viên Hàm cùng tới ký tên." Chu Minh Khải chết đến nơi nhưng vẫn còn cứng miệng, gãi đầu: "Nói không phải chứ cấp trên nên quan tâm cấp dưới một chút đúng không?!"
"Ừm đúng vậy." Lạc Nhiễm gật đầu.
"Có điều Lạc thư ký......" Chu Minh Khải tò mỏ: "Thoạt nhìn anh không được vui lắm ha?"
"Hả......?" Lạc Nhiễm lập tức phủ nhận: "Không có."
"Có mà." Chu Minh Khải nhếch miệng: "Nhớ Thượng tướng chứ gì?"
"Sao thế được, đây cũng không phải lần đầu tiên ngài ấy xuất chinh." Lạc Nhiễm cười, lảng sang chuyện khác: "Nhìn thoáng qua Tam điện hạ cũng đâu có vui vẻ gì cho cam."
"Xùy, đâu có đâu." Chu Minh Khải nhe răng làm bộ: "Lộc Bắc đi rồi, không có ai quản lý tôi càng vui á há há."
Lạc Nhiễm: "......"
Y vỗ vỗ vai Chu Minh Khải.
Chu Minh Khải cảm nhận động tác an ủi của y, cuối cùng vẫn tháo cái mặt nạ kia xuống.
"Hu hu hu......" Chu Minh Khải hơi ngồi bệt trên đất, ôm đầu than thở: "Dạo trước tôi còn hẹn với cậu ta sẽ đi mặt trăng tham gia đại hội thể thao liên đoàn, giờ sự tình thành ra thế này òa òa òa, vé tôi cũng mua xong hết rồi mà cậu ta nỡ lòng nào cứ tránh né tôi."
"Đm lại còn cả chuyện của đại ca nữa...... Aizz tôi cũng chẳng rõ có phải sự thật không nữa, khó chịu quá đi mất."
Chu Minh Khải nghẹn họng mấy ngày nay, bỗng nhiên được Lạc Nhiễm nhẹ giọng an ủi, khó nhịn gào khóc than thở, đường đường là một Alpha cao to nhưng lại có thể ngồi đỏ mắt ồn ào không hợp lẽ thường thế này.
Lạc Nhiễm vừa tội nghiệp vừa thấy buồn cười, ngồi xuống vỗ vai cậu ta.
"Nhân sinh gian nan cái quỷ gì không biết!" Chu Minh Khải gào.
Lạc Nhiễm khuyên bảo: "Không sao đâu, đại hội thể thao không đi lúc này thì đi lúc khác, chờ phong ba qua rồi vẫn còn cơ hội trò chuyện với Lộc tiên sinh mà."
"Không còn cơ hội nữa." Chu Minh Khải đáng thương ủ rũ nói: "Đại hội thể thao 5 năm mới diễn ra một lần, cậu ta hiện tại đã cắt đứt liên lạc với tôi, 5 năm sau liệu còn nhớ nổi mặt tôi nữa không?"
Lạc Nhiễm dỗ nửa ngày, sau khi trở về nhịn không được phải mở chức năng gương trong điện thoại ra để nhìn sắc mặt bản thân.
Thật sự rất tệ sao......?
Y chỉnh đốn một chút cho ổn, sau đó click mở tên Lucas trong danh bạ lên.
[—— Thượng tướng khỏe không?]
Y gõ xong một hàng lập tức xóa đi.
Ngồi trước bàn làm việc, y chợt nhớ đến chuyện đại hội thể thao Chu Minh Khải đề cập.
5 năm một lần, vậy thì lần gần đây nhất chính là năm thứ hai sau khi Lạc Nhiễm lên làm thư ký cho Lucas, nhưng...... Y bỗng dưng phát hiện một vấn đề vô cùng khủng bố, tại sao bản thân không hề có bất kỳ ấn tượng gì với chi tiết này?
Theo lý mà nói đại hội thể thao liên đoàn là một sự kiện cực kỳ hoành tráng, chắc chắn được tuyên truyền khắp nơi.
Lạc Nhiễm hơi ngờ vực, mở điện thoại tìm mục nhật ký.
Y chờ hệ thống xoay tròn rất lâu, cuối cùng hiện ra báo cáo hoạt động của mình 5 năm trước.
Lạc Nhiễm chậm rãi lướt xuống xem từng cái, trong đây có ghi chép hồ sơ công việc của y từ tháng một đến tháng ba, nhưng bắt đầu từ tháng thứ tư ......
Trống rỗng.
Từ đây tới tháng mười hai hoàn toàn trống rỗng.
Mãi tận tháng một năm sau mới khôi phục hoạt động.
Sao lại thế này nhỉ?
Lạc Nhiễm cố gắng hồi tưởng trí nhớ, nhận thấy quả thật ký ức về chín tháng kia y thật sự đã quên mất, quãng thời gian tiếp theo đó cũng không quá rõ ràng.
Lạc Nhiễm cau mày.
Cảm giác này khiến y khó chịu, y thiếu hụt quá nhiều ký ức, ví dụ như chuyện trước khi được nhận nuôi, còn có chín tháng không thể hiểu nổi này nữa.
Giai đoạn này y đang làm thư ký cho Lucas vì vậy Lạc Nhiễm quyết định tìm kiếm manh mối từ hắn.
Y yêu cầu một cuộc gọi với Lục Thành.
"Lạc thư ký?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói cứng rắn của Lục Thành.
"Tôi có việc muốn hỏi cậu."
"Được ạ!"
Lạc Nhiễm nói: "Cậu còn nhớ năm năm trước, chính là cái năm tổ chức đại hội thể thao liên đoàn, Thượng tướng đang làm gì không?"
"......"
Đối phương bỗng nhiên im lặng.
Lạc Nhiễm càng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nhất là hiện tại y không thể nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thành, khó mà suy đoán tình hình chính xác.
Y hỏi lại lần nữa: "Lục phó tướng? Cậu có nhớ không?"
"À chuyện này, tôi không nhớ lắm."
Lạc Nhiễm nhíu mi, dừng một lát, y thăm dò: "Lục phó tướng, phải chăng là chuyện gì mà tôi không thể biết sao?"
"Không! Tuyệt đối không có! Thật ra......" Lục Thành dường như rất khó xử, chỉ đành nói: "Hay là Lạc thư ký chờ Thượng tướng trở về rồi tự mình hỏi ngài ấy nha?"
"......"
"Cũng không phải bí mật gì cả, nhưng mà...... Hầy, tôi chẳng biết có nên nói không nữa!"
"......"
Lạc Nhiễm cũng không làm khó dễ cậu ta nữa, đáp lời: "Không sao, tôi hiểu mà."
Y ngắt liên lạc, nghĩ bụng thôi có gì hỏi lại Lucas, xem hắn nói thế nào.
Kỳ thật...... Y vẫn còn mang máng ấn tượng.
Lạc Nhiễm mở điện thoại ra coi lại những ghi chép trong nhật ký, cố gắng nhớ ra vài hình ảnh đứt quãng, dường như y vừa nhìn thấy rất nhiều hoa tử đằng mờ ảo, còn có một căn nhà gỗ nhỏ đáng yêu.
Hoa tử đằng......
Nghĩ đây y liền theo bản năng liếc đến cửa sổ phủ đầy hoa tử đằng trong văn phòng.
Lạc Nhiễm chống cằm ngẩn người.
....
Hai ngày sau chính là năm mới.
Ăn tết, Lạc Nhiễm trở về nhà cùng gia đình quây quần ăn cơm. Hiện tại thủ đô đang hạ tuyết, nhưng nhìn chung thì sẽ không kéo dài quá lâu giống mọi năm.
Gần 0 giờ đêm, màn hình trên quảng trường Đế Quốc sẽ bắt đầu đếm ngược.
Còn 30 phút.
Lạc Nhiễm cầm điện thoại, ngồi trên ghế tựa ngoài ban công, mặc quần áo thật dày ngắm trời đêm.
Bầu trời đơn điện tối đen lúc này đang lất phất tuyết rơi, trên mặt đất và lan can ban công đều tích một tầng tuyết mỏng.
Y không làm phiền Lucas, nhưng vẫn mang theo thiết bị liên lạc.
"Nhiễm Nhiễm, con......" Vương Tử Đồng nhìn y, bước lại gần vỗ vỗ bả vai Lạc Nhiễm: "Thượng tướng cũng thật là...... Vừa mới bên nhau chưa được bao lâu đã......"
"Mẹ, không có gì đâu." Lạc Nhiễm giơ điện thoại lên cho bà xem, "Con đang coi mấy video giải trí."
"Ừ." Bà khuyên nhủ: "Nhớ đi ngủ sớm chút."
"Vâng ạ."
Họ hàng trong nhà tới rất nhiều, Vương Tử Đồng xuống lầu đánh bài với mấy dì mấy cô.
Lạc Nhiễm hơi ngượng ngùng.
Chẳng lẽ...... Dáng vẻ của y hoàn toàn hiện rõ sự thất hồn lạc phách và để tâm tới vậy luôn?
Nhưng y không cố tình, mà cho dù y không bận tâm thật đi chăng nữa thì thân thể và tin tức tố nhất thời cũng khó mà thích ứng kịp. Lucas đánh dấu tạm thời y, hai người họ tiến hành liên kết tinh thần lực, Lucas còn dùng tin tức tố như thuốc chữa bệnh tinh thần cho y.
Sau khi đánh dấu tạm thời, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, tin tức tố thân thiết quấn quýt cùng một chỗ. Lạc Nhiễm trộm nghĩ may mà chưa đánh dấu chính thức hay đánh dấu chung thân, khả năng cơ thể càng khó tiếp nhận.
Y xem video một lúc, khi thời gian đếm ngược còn khoảng 10 phút, Lạc Nhiễm rời khỏi màn hình, yên lặng nhìn trời đêm.
Mười phút nữa nơi này sẽ ngập tràn những chùm pháo hoa rực rỡ, cảnh tượng ấy rất tuyệt vời.
5 phút cuối cùng, điện thoại của Lạc Nhiễm vang lên.
Lạc Nhiễm sửng sốt, kết nối.
—— Lucas
Khuôn mặt y hiện lên ý cười, nhấn nghe.
"Nhiễm Nhiễm." Giọng nói từ tính hắn vang lên, "Em đang làm gì thế?"
Lạc Nhiễm cười khẽ, "Em đang đợi đếm ngược bắn pháo hoa."
Phía đối diện thoáng yên tĩnh, đáp: "Mở video."
Y giật mình, nhanh chóng làm theo lời hắn, ngay lập tức bắt gặp màn hình nho nhỏ của Lucas.
Hắn giống như vừa rời khỏi chiến trường chưa được bao lâu, quân trang trên người có chút bụi bặm dơ bẩn, sát khi trên mặt chưa tan.
"Xin lỗi em." Lucas buồn bực: "Vốn đã nói phải