Edit: nynuvola
Đó là một ngôi nhà nhỏ được bao quanh bởi hoa tử đằng, khắp xung quanh căn nhà gỗ đều là thảm hoa trải dài.
Bên bệ cửa sổ cũng vấn vít nhành hoa, vào ban ngày khi ánh mặt trời chiếu rọi, nó sẽ từ từ xuyên thấu vào.
Không quá chói chang cũng không tạo cảm giác u ám.
"Uống...... Uống......"
Lucas chống thành giường qùy ngồi trên mặt đất, hô hấp nặng nề, cổ và cánh tay đều nổi đầy gân xanh, ánh mắt hắn hỗn loạn, tay chân run rẩy.
Ngay từ đầu hắn đã bị tiêm thuốc mềm xương, vì vậy không có cách nào sử dụng tinh thần lực hoặc cơ thể để tấn công Lạc Nhiễm.
"Thượng tướng đừng sợ, đừng sợ." Lạc Nhiễm lập tức ngồi xuống ôm lấy hắn từ đằng sau, tin tức tố của hai người thoáng chốc giao hòa.
"Thượng tướng đừng sợ......"
Lúc y nói, giọng cũng run hẳn đi.
Y không biết Lucas nhìn thấy gì, trong đầu nghĩ gì, những thứ đó quá xa vời lạ lẫm với y.
Lucas cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng những lời không rõ ràng.
"Ừ, ừ." Lạc Nhiễm kéo người lên giường.
"Lửa." Lucas thấp giọng hỏi: "Có thấy nó không?"
Lạc Nhiễm ngơ ngác quan sát hắn.
Gì cơ?
Đoạn y nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho hắn: "Thượng tướng, ngài ngủ đi."
......
......
Vào ban đêm, ánh trăng cũng sẽ len lỏi giữa rừng tử đằng, làn gió đêm thổi bay dàn dây leo rũ xuống cùng mấy cánh hoa lạc loài.
Lucas yên tĩnh ngồi trên cầu thang, sân vườn lúc này chẳng có thứ nào khác ngoài đồng hoa màu tím.
"Thượng tướng ăn thử cái này xem, ngon lắm." Lạc Nhiễm nướng mấy chiếc bánh quy be bé, bưng ra ngồi bên cạnh hắn.
Y cố ý nướng bánh quy thật mềm, dễ dàng nhai nuốt.
Dưới mắt hắn đầy những mảng thâm quầng xanh đen, nhưng sát khí và vẻ dữ tợn chưa từng suy giảm, vẫn là Thượng tướng hung hãn ngày thường.
Lucas cầm mấy miếng lên ăn cho có lệ, dù sao vào miệng cũng chẳng có hương vị gì.
Ăn xong mấy cái, hắn hỏi tiếp: "Chúng ta ở đây bao lâu rồi?"
"Ba tháng." Lạc Nhiễm nói: "Thượng tướng yên tâm, phía quân bộ có nhóm phó tướng xử lý tốt, tài liệu này nọ cũng gửi qua đây cả, tôi kiểm soát công ty được."
Hai người cùng nhau ngồi trên bậc thang ngắm sao, Lucas đột nhiên nói: "Tối qua cậu hát à?"
Lạc Nhiễm giật mình, sau đó xấu hổ gật đầu.
Tối hôm qua y hát để dỗ hắn ngủ.
"Là bài gì thế? Rất êm tai."
"Tôi chỉ ngân nga mấy câu từ lung tung trong trí nhớ thôi." Kỳ thật nó là dân ca của thành phố thuần khiết, chẳng qua Lạc Nhiễm đã quên mất rồi.
"Ừ."
Ngôi sao liên tục nhấp nháy.
......
......
"Thượng tướng......!"
"Rầm!" Lucas đè Lạc Nhiễm xuống giường.
"Lạc Nhiễm." Giọng Lucas khàn khàn: "Cậu có mùi tin tức tố."
Tuy tinh thần của Lucas suy yếu tổn thương, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể lấy lại được chút thanh tỉnh, hiện tại hắn đang trong kỳ mẫn cảm nên càng nhạy bén với tin tức tố của Omega hơn.
"Tôi...... Dính tinh dầu, tôi không phải, hưʍ......"
Lucas cắn cổ y.
Vốn tinh thần Alpha đã như nước tràn bờ đê, trùng hợp đụng phải kỳ mẫn cảm, tính cách càng thêm độc chiếm khó thuần.
Hắn lật người Lạc Nhiễm lại, vừa đè vừa ấn giữ cái gáy non mềm, ánh mắt chyển sang u ám tối tăm.
"A......!"
Lạc Nhiễm túm chặt lấy khăn trải giường, cảm nhận tuyến thể của bản thân bị cắn xé thô lỗ.
Tin tức tố đột nhiên rót vào.
Lạc Nhiễm hữu khí vô lực nằm sấp xuống, cố gắng kìm nén sự lửng lơ do tin tức tố gây ra, thở dốc nói: "Đừng mà, Thượng tướng...... Là tôi."
Y vùi mặt vào trong gối đầu, bả vai run lên từng đợt, không ngừng nghẹn ngào, sau gáy hằn đỏ vết cắn.
Lạc Nhiễm lớn đến tuổi này, lần đầu tiên bị người khác đánh dấu tạm thời như vậy, phản ứng đương nhiên nhất là sợ hãi.
Nhưng y không từ chối và phản kháng.
Ý thức của Lucas lúc này không tỉnh táo lắm, trong đầu hắn nhấp nhô lên xuống vô số người.
Thật phiền phức.
"Đừng khóc!" Lucas đè ấn cổ Lạc Nhiễm, ra lệnh: "Im lặng!"
"......" Lạc Nhiễm vừa hít thở vừa run lẩy bẩy.
Hắn cúi xuống kề sát mặt nơi tuyến thể y, người cũng dán lại với y.
"Suỵt."
Chính vì đã từng phù hợp như thế, cho nên bất cứ ai đều không thể, dù độ khớp có cao tới đâu.
Mặc dù trí nhớ mất đi, nhưng bản năng và tin tức tố vẫn luôn còn đó, sẽ vô thức xếp đối phương vào phạm trù gần gũi thân cận.
......
......
Chín tháng, với Lucas mà nói thì không có khái niệm nào về thời gian, lúc thì thanh tỉnh khi lại mơ hồ, thứ duy nhất không thay đổi chính là Lạc Nhiễm vẫn ở bên cạnh hắn.
Hắn quen với hơi thở của y, quen sự đụng chạm từ y, từ đây Lạc Nhiễm đã hoàn toàn bất đồng với những người còn lại.
Còn đối với Lạc Nhiễm, khoảng thời gian đó cực kỳ hỗn loạn.
Y giống như trở thành một hộ lý chuyên nghiệp, kiên nhẫn xử lý tình huống bạo phát bất ngờ của Lucas, hắn nổi điên, ngập tràn ý muốn tấn công, nhưng vẫn là sư tử bự mà y từng tin tưởng.
Lạc Nhiễm từ sợ hãi ban đầu chậm rãi chuyển thành mong muốn che chở.
Mãi đến 9 tháng sau, trang viên hoa tử đằng bị tinh khấu xâm phạm.
Nhà gỗ nhỏ dù nằm trong một khu nông thôn hẻo lánh phía ngoài ngoại ô nhưng Lục Thành luôn lặng lẽ sắp xếp binh lính tinh nhuệ canh giữ bốn phía, không chỉ giấu kín vị trí của Lucas mà còn có thể hỗ trợ kịp thời nếu phát sinh tình huống lạ thường.
Đúng lúc này, báo động ở các nơi đều réo vang.
"Cẩn thận......!"
Lạc Nhiễm cảm giác được gió lớn phía sau lưng, dùng lực đẩy Lucas ra, tránh thoát khỏi đòn tấn công vũ khí từ phía sau, nhưng chính bản thân lại mất kiểm soát ngã xuống mặt đất.
Bọn họ bị tinh khấu bao vây.
Lạc Nhiễm thấy trưởng đội đặc công đứng cách tinh khấu không xa giơ tay lên.
"Vèo ——"
Tăm ngàn mũi tên phóng ra.
Tiểu đội chi viện còn đang trên đường tới đây, lúc ấy mọi người đều không có khái niệm gì về "Nội gián chức vị cấp cao" cả, Lục Thành ước chừng cũng không ngờ số lượng tinh khấu có thể đông đảo và nhanh chóng như vậy.
Đoàng——
Tiếng súng đạn và hỏa tiễn đồng loạt phóng về phía Lucas và Lạc Nhiễm, tuy rằng không phải trận mưa sao băng, nhưng nhất thời khắp không gian đều bị tia lửa thiêu đốt sáng lên.
Lửa
Ánh lửa.
Lại là ánh lửa.
Bả vai của Lạc Nhiễm bị thương do ban nãy nhoài người đẩy Lucas, hiện tại y đang ôm vai quỳ một bên, nhắm mắt chờ đợi lửa đạn rơi xuống.
Lucas chợt ngồi dậy, kéo Lạc Nhiễm vào lồng ngực ôm chặt chẽ.
Oành ——
Tiếng nổ còn lớn hơn đợt vừa rồi.
......
Lạc Nhiễm ngây ra.
Ngẩng đầu lên, hỏa lực tứ phía lao đến đồng loạt bị đánh bật ngược trở về, lấy hai người làm trung tâm, bao phủ xung quanh bọn họ là một kết giới trong suốt che chắn tất cả những thứ khác và phá hủy chúng.
Là...... Bùng nổ tinh thần.
Việc biến sức mạnh tinh thần trở thành thực thể là điều rất hiếm người có thể làm được, đa phần sự bùng nổ tinh phần chỉ xuất hiện trong những tư liệu.
Dù là Beta hay Alpha đi chăng nữa, tất cả tinh khấu đều bị sức mạnh tinh thần lực đánh trả, thất khiếu đổ máu.
Bùng nổ tinh thần không khác gì đang bắn phá bừa bãi khắp nơi.
Lạc Nhiễm chỉ cảm thấy có thứ gì đó xâm nhập vào tinh thần lực của y, nếu không phải vì từng bị Lucas đánh dấu, kết cục lúc này hẳn sẽ không khác gì bọn tinh khấu, chết dưới sự bạo phát điên cuồng tinh thần lực của Alpha.
"Thượng, Thượng tướng......"
Lạc Nhiễm được Lucas ôm, cảm giác cơ thể hắn không ngừng run rẩy, vội vàng vươn tay vỗ về tấm lưng Alpha.
"Đừng...... Sợ......"
Ầm ——
Hoa tử đằng, nhà gỗ nhỏ, tinh khấu, hết thảy đều bị tinh thần lực xé tan, hoang tàn cuốn theo cánh hoa bay lên rồi rơi bịch xuống.
......
......
"Lạc Nhiễm?"
Lucas họp xong, thấy y đang đứng cô đơn trước cửa sổ chiến hạm ngẩn người, nhanh chóng bước đến gần cầm tay y, "Đang làm gì đó?"
Lạc Nhiễm khẽ lắc đầu,