Cạnh tranh giáo hoa, giáo thảo không quá kịch tính.
Từ khi Lạc Uẩn gia nhập hàng ngũ cạnh tranh chức giáo hoa, số phiếu đã sớm bỏ xa giáo hoa tiền nhiệm hơn nửa.
Giáo hoa tiền nhiệm là một nữ sinh, đối với việc này cô vẫn bình tâm, còn đăng bài trên Teiba: [ bỏ phiếu, bỏ phiếu, bỏ phiếu, cố gắng bầu hạng nhất! Tôi cũng cực kỳ cực kỳ thích Lạc ca ca! ]
"Lạc ca ca? Gọi thân thiết thế?" Phong Dã nhìn chằm chằm hình chụp bài đăng trên Tieba, sắc mặt hơi không vui.
"Anh không biết?" Thượng Quan Nghị cười một
tiếng, Trương Thiên Hà cũng cười theo, hiển nhiên cũng biết gì đó.
Phong Dã đạp nhẹ hai người: "Úp úp mở mở với tôi làm gì?"
"Em nghe Tô Nùng nói, giáo hoa từng tỏ tình với Lạc Uẩn." Thượng Quan Nghị giống như đang xem kịch hay, trước khi mặt Phong Dã hoàn toàn biến thành nồi đen hắn mới vội vàng nói đủ: "Nhưng mà Lạc Uẩn không chấp nhận là được."
Trương Thiên Hà cảm thấy rất vui: "Anh Dã, chắc anh không biết cách thức hạng nhất từ chối người khác không giống chúng ta."
Khuỷa tay Phong Dã kẹp bóng rổ, trán lấm tấm mồ hôi, mí mắt mỏng hơi nhấc lên: "Lạc Uẩn từ chối thế nào?"
Thượng Quan Nghị học theo dáng vẻ lãnh đạm của Lạc Uẩn: "Xin lỗi, tôi cảm thấy học sinh cấp 3 vẫn nên lấy học tập làm chính.
Hơn nữa, tôi nghe nói thành tích môn văn hoá của cậu khá nguy hiểm.
Nếu muốn phụ đạo, tôi có thể giúp, yêu đương thì không được."
"Yêu đương sẽ ảnh hưởng chỉ số thông minh của nhân loại." Thượng Quan Nghị nói, "Đây là nguyên văn lời của lớp trưởng."
Trương Thiên Hà: "Nên là học kỳ 1 Lạc Uẩn với Lâm Khả không phải cũng truyền ra vài chuyện à? Lúc ấy tôi khẳng định bọn họ không hợp.
Tôi thấy Lạc Uẩn chắc là sẽ thích thành tích ưu tú, thông minh, nếu không chúng ta cũng không thể nói chuyện."
"Cậu không phải Lạc Uẩn, đặt mã hậu pháo, nói vuốt đuôi gì?* Đơn giản là không vừa mắt thôi." Trong lòng Phong Dã ngột ngạt, bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
*马后炮[mǎhòupào]: mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)。
Trương Thiên Hà thề: "Đúng thế mà.
Học bá đều thích chơi với học bá.
Có thể nói chuyện với lớp trưởng không phải chỉ có Tô Nùng, top mười đó thôi."
Phong Dã: "Vậy cậu ấy chuyện với tôi thì sao?"
Trương Thiên Hà: “Đó là lợi ích của việc ngồi cùng bàn.
Nếu không các cậu chắc chắn không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều."
Thể ủy ngu ngơ như là không nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, Thượng Quan Nghị phát tín hiệu cho, hắn cũng hoàn toàn không thấy.
Sau đó liền trúng một đấm thép của Phong Dã: "Đừng đứng đây nói bậy, cậu còn không hiểu cậu ấy bằng tôi."
"Dã ca? Cậu đây là mưu sát." Trương Thiên Hà dùng tay che ngực, vẻ mặt tức giận.
"Đáng đời."
Phong Dã nghĩ thầm.
Hắn muốn là người giúp Lạc Uẩn trị liệu.
Nói đến trình độ thân mật, hai người bọn họ mới là thiên hạ đệ nhất!
Lúc về tiết sinh học đã bắt đầu rồi, giáo viên đứng giảng ban 3 đã sớm quen nhóm Alpha không đứng đắn suốt ngày trốn học này.
Nhìn thấy Phong Dã dẫn đầu, cũng không khỏi tim nghẹn.
Lại là hắn.
Giáo viên sinh học thổi râu trừng mắt, ném một ánh mắt xem thường ra cửa.
Lại quay đầu đi, viết chữ lên bảng.
Cửa liền mở ra như thế.
Phong Dã ôm bóng rổ đứng trước cửa, mắt quét qua một vòng lớp học.
Nói là một vòng, thật ra là nhìn vị trí hàng sau.
Lạc Uẩn cúi đầu làm bài tập.
Tay mang bao tay mỏng trắng, bút gel đang cầm vĩnh viễn là màu đen đơn giản nhất.
Không giống Omega khác, một đống đồ hoa hoè loè loẹt.
Đang nhìn chằm chằm, đối phương bỗng nhiên ngước mắt, cin ngươi hổ phách trong sáng to tròn.
Như là bị nước rửa qua, không một tạp chất.
Mắt cậu nhạt, khi nhìn lại có chút không tập trung, lại nhanh chóng cúi đầu làm bài tập.
Dường như ngoài cửa là ai, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới cậu.
Vốn cho là trốn học không sao - Phong Dã đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Đặc biệt là lúc mới nghe nói Lạc Uẩn thích người thông minh.
Thành tích của hắn chẳng khác nào thịt nát.
Từ khi hiểu chuyện trong nhà đã có tiền.
Ba lớn mở công ty, chờ hắn tốt nghiệp sẽ thừa hưởng.
Lúc sinh ra hắn, sức khỏe của Lăng Ý Tuyết không tốt, vừa sinh ra hắn đã được sủng mà lớn lên.
Có thể lớn thành dạng này là may Lăng Ý Tuyết nghiêm khắc nuôi nấng, hắn mới không nhiễm tật xấu của phú nhị đại.
Đang nghĩ đến mức xuất thần, giáo viên sinh học chỉ vào đề di truyền trên bảng đen hỏi đám Alpha trốn học.
*Xác suất đời sau của ruồi mắt đỏ cánh kép ngắn là bao nhiêu? Trong số các em, ai trả lời được, tất cả có thể đi vào."
Giáo viên sinh học liếc qua, chuẩn bị hạ nhuệ khí của bọn họ: "Không nói được, phạt đứng đến khi tan học."
Học sinh ban ba: "...."
Thầy tốt ghê!*
*Ý châm chọc.
Đề này do mấy đại lão bên trên làm ra đấy!
Thượng Quan Nghị, Trương Thiên Hà: “......”
Còn không bằng trực tiếp phạt đứng luôn đi.
Mắt gì, cánh gì? Cho dù là Lạc Uẩn còn phải suy nghĩ, xác suất di truyền là đề tính nhẩm à!
Tàn nhẫn, vẫn là giáo viên tàn nhẫn.
"1/6 hoặc là 5/16." Giọng điệu Phong Dã như thường.
Giáo viên sinh học đối diện kinh ngạc, hắn hờ hững nói tiếp: "Phải không ạ?"
Tô Nùng hàng sau lấy cán bút chọc Lạc Uẩn, nói nhỏ: "Vậy mà nói đúng thật, chẳng lẽ bình thường Phong Dã giả heo ăn thịt hổ?!"
"Không thể nào, không đâu, nếu thế thế giới quan của tôi sẽ sụp đổ."
"Không, chắc là lơ đãng nhớ được đáp án tôi viết thôi." Lạc Uẩn nuốt nước miếng, ánh mắt dừng trên "1/6 hoặc 5/16", nếu thật là giả heo ăn thịt hổ, suy nghĩ đã sớm lộ ra ít nhiều.
Lạc Uẩn đoán không sai.
Đáp án này Phong Dã liếc mắt qua đã nhớ.
Thành tích của hắn tuy kém, nhưng đây không phải bài thi sinh cuối cùng, mấy hôm trước phát bài hắn vô ý nhìn thấy, thuận tiện nhớ luôn.
"...." Giáo viên sinh học cảm thấy tim càng nghẹn, không hạ được nhuệ khí của Phong Dã thì thôi, lại còn để hắn giả làm B* nữa.
*Giả B: hiểu đại khái là giả tạo, giả vờ,..
Trọng điểm là giờ Bking* này còn hỏi: "Bây giờ có thể vào chưa ạ?"
*Bking: giọng điệu chế giễu, mô tả cử chỉ và điệu bộ của một người đầy lạnh lùng.
"Có thể, vào đi." Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, nói ra như tạt nước ra ngoài.
Phong Dã vừa về chỗ, mùi mồ hôi nhạt cà pheromone bạc vị khuyếch tán ra.
Vì các cơ quan trong có thể đang trong thời kì phân hoá, suốt cả ngày Lạc Uẩn đều không thoải mái.
Đặc biệt là bụng nhỏ, như là có gì đó rơi, từng trận từng trận đau kéo đến.
Ngửi được mùi Pheromone của Phong Dã, cảm thấy tốt hơn một chút.
Lúc Lạc Uẩn nghiêm túc nghe giảng, Phong Dã ở một bên yên tĩnh nghịch điện thoại.
Hai người không nói chuyện, pheromone nhàn nhạt quanh quẩn sát gần hai người.
Chán muốn chết.
Phong Dã nhìn chằm chằm lá xanh ngoài cửa sổ đến mức xuất thần, ánh mặt trời rọi vào trong.
Hắn bày ra bộ dáng tự chụp, thừa lúc giáo viên không chú ý nhắm ngay góc nghiêng mặt Lạc Uẩn chụp một tấm.
Album có rất nhiều hình của Lạc Uẩn.
Chạy bộ, ăn cơm, lúc học, bò ra bàn ngủ, các bộ dáng của Lạc Uẩn đều có hết, coi như trân bảo, nhìn thế nào cũng không đủ thoả mãn.
Tay cầm bút của Lạc Uẩn dừng lại, ngòi bút vẽ ra một chút mực trên trang giấy trắng tinh: "Cậu chụp tôi?"