"Không phải....!tôi muốn đi đánh răng."
Lần đầu tiên bình an vượt qua kỳ ph át tình, cơ thể Lạc Uẩn không có gì không ổn.
Trước đó cậu có thêm Wechat Lăng Ý Tuyết.
Sau khi nói sơ qua về tình trạng hiện tại của cơ thể mình, Lăng Ý Tuyết hỏi cậu cuối tuần có thể dành chút thời gian đi kiểm tra lại sự thay đổi của hoocmon k ích thích trong cơ thể hay không.
[ Lăng Ý Tuyết ]: Đúng rồi, cháu gọi cả Phong Dã cùng đến nhé.
[ Lạc Uẩn ]: Vâng ạ.
"Sáng thứ bảy cậu có thời gian không? Đi với tôi đến chỗ bác sĩ Lăng kiểm tra một chút nhé." Lạc Uẩn hỏi.
"Có, cần tôi đón cậu không?" Phong Dã thuận miệng hỏi.
Lạc Uẩn: “Không cần, tôi ngồi xe buýt đi là được.”
Phong Dã có chút mất mát: “Vậy thôi."
Lạc Uẩn nhớ lại vết thương ở gáy, chụp một ảnh rồi gửi qua: [ Lần trước đánh dấu tạm thời bị Phong Dã cắn hỏng một phần da, cái này có ảnh hưởng kết quả kiểm tra không ạ? ]
Lăng Ý Tuyết đang trực ban ở bệnh viện vừa click mở vừa nhìn, trong ảnh có một phần da tuyết trắng ở gáy dán băng gạc.
Khi đánh dấu tạm thời đều có thể xảy ra sự cố, Lăng Ý Tuyết nghĩ cũng không cần nghĩ.
Nhất định là nhóc Phong Dã thúi dùng miệng không biết nặng nhẹ.
Anh vô ngữ mà gửi tin nhắn cho Phong Dã:
[ Sao lại cắn Lạc Uẩn bị thương? Chân tay vụng về, không biết nhẹ chút à? Tuyến thể đang tốt bị con chà đạp thành cái gì rồi? ]
Phong Dã nhận được tin nhắn ba ba hỏi tội, cảm xúc áy náy bị gợi lên lần nữa: [ Tại, không phải tại trên người cậu ấy quá thơm hay sao? Lúc ấy con bị ngốc.....!nhất thời sơ ý ]
[ Phong Dã ]: Lần sau con tuyệt đối sẽ không như thế.
[ Lăng Ý Tuyết ]: Con đây không phải vô nghĩa rồi à? Đã nói các con có độ xứng đôi cao, cậu ấy không thơm mới lạ.
Phong Dã bị phê bình đến mặt đỏ tai hồng, lại hơi có chút cảm thấy thẹn hỏi: [ Nhưng mà con từng tìm hiểu, lúc đôi có độ xứng đôi cao đánh dấu tạm thời không phải sẽ rất.....!]
Hắn dám mặt dày trước mặt Lạc Uẩn nói có không, nhưng khi đối mặt với gia trưởng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Thân là bác sĩ, phương hướng nghiên cứu của Lăng Ý Tuyết lại còn là dị thường khi Omega phân hoá nên không hề cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến loại vấn đề này.
[ Sẽ rất sướng? Đó là cặp đôi bình thường.
Nhưng mà cơ quan tiếp thu pheromone Alpha của Lạc Uẩn không mẫn cảm, trước kia chẩn bệnh đã quên rồi? ]
Vẻ mặt Phong Dã ngốc như sinh vật đơn bào: [ Hai chuyện này có liên quan gì ạ? ]
[ Lăng Ý Tuyết ]:......!Vì sao ba và ba lớn của con đều là học sinh đứng đầu đại học lại sinh ra loại óc heo như con hả? ]
Vấn đề này dĩ nhiên Phong Dã không biết: [ Không phải ba bảo con được nhặt từ thùng rác như trong tiểu thuyết ạ? ]
[ Lăng Ý Tuyết ]:???
[ Lăng Ý Tuyết ]: Nhóc thúi!!!
[ Lăng Ý Tuyết ]: Được rồi, không nên nhiều lời với con.
Nói đơn giản một chút, bạn cùng bàn của con không mẫn cảm đối với pheromone của Alpha.
Cùng là một mức pheromone, Lạc Uẩn chỉ tiếp nhận được 1/10, nên là thuốc ức chế bình thường không có hiệu quả, thuốc ức chế đặc hiệu và độ xứng đôi pheromone cao mới có thể áp chế kỳ ph át tình cho cậu ấy.
Phong Dã đọc thầm vài lần mới hiểu được vì sao lại thế này.
Nói cách khác, lớp trưởng là cục băng* trong truyền thuyết?
*Nếu mình nhớ không nhầm thì nó còn được gọi là chứng lãnh cảm? ( Không có hứng thú với tình d*c.)
Hắn không nhịn được nhìn Lạc Uẩn nhiều thêm một chút.
Có lẽ là do ánh mắt của hắn quá nóng bỏng, Lạc Uẩn nhắc nhở hắn: "Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi không có mọc hoa."
"Lớp trưởng, cậu biết không..." Phong Dã vô cùng thần bí mà kề sát tai cậu nói chuyện.
"Ừ?"
"Hình như cậu bị lãnh cảm á.
"
Lạc Uẩn: “......”
Cậu bị lãnh cảm?
Sao có thể?
Tuy là không có nhu cầu lớn như Alpha ở phương diện kia, nhưng phản ứng mỗi sáng rời giường đều có thể chứng minh cậu hoàn toàn không có vấn đề.
Liên quan đến tôn nghiêm của nam sinh, vẻ mặt Lạc Uẩn nghiêm túc: "Sao có thể, tôi làm loại chuyện này không xảy ra vấn đề gì cả, cậu nhìn thế nào ra tôi bị lãnh cảm?"
“......” Trong đầu Phong Dã hiện lên một vài hình ảnh không thể miêu tả, đôi mắt không tự giác nhìn ngón tay Lạc Uẩn.
Vỏ bút gel đen bóng, đốt ngón tay tinh tế hơn màu xanh nhạt nắm chặt, hai màu sắc vô cùng tương phản.
"Cậu làm loại chuyện này như nào thế? Tôi hoàn toàn không tưởng tượng ra." Đầu quả tim Phong Dã ngứa.
"Cậu vô nghĩa thật sự, tôi cũng là nam sinh, cậu có tôi cũng có." Lạc Uẩn nói.
Phong Dã nhanh chóng nói tiếp: “Cậu có tôi không nhất định có.”
Lạc Uẩn: “......”
Thật tốt, nắm tay cứng rồi.
Trong giây phút Lạc Uẩn tức giận, Phong Dã an phận đưa điện thoại cho Lạc Uẩn xem: "Không phải tôi nói, là ba tôi nói."
"Ba cậu nói? Sao có thể." Lạc Uẩn mơ mơ màng màng xem lịch sử trò chuyện, khoé miệng giật giật: "Phiền cậu sau này không cần tùy ý thanh đổi khái niệm, đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau."
Phong Dã: “Thật không? Nhưng mà đánh dấu hoàn toàn cũng liên quan chặt chẽ đến việc kia mà."
Không cách nào phản bác - Lạc Uẩn: "...."
Kiên nhẫn của cậu bằng không: "Đừng nói chuyện này, dù sao lãnh hay không lãnh sau này chưa chắc đã có quan hệ gì với cậu."
Yên lặng yêu thầm người - Phong Dã cảm thấy một mũi tên mạnh mẽ c ắm vào ngực.
Hơn nửa ngày mới không phục mà lẩm bẩm: "Sao lại không có quan hệ với tôi, rõ ràng là quan hệ lớn."
Thấy Lạc Uẩn lại đắm chìm trong thế giới bài tập, Phong Dã không hiểu những đề đó có gì vui mà làm nên lại nhìn Wechat lần nữa.
Hắn nhớ tới thái độ của nữ bác sĩ ngày đó ở trong trường.
[ Phong Dã ]: Ba, vậy ba với ba lớn cũng là đôi có độ xứng đôi cao, cũng chưa từng nghe nói cơ thể hai người có vấn đề, sao lại ly hôn với ba lớn vì sinh hoạt không hài hoà ạ?
[ Phong Dã ]: Còn nữa, trước kia con hỏi ba nhiều lần như vậy, ba cũng không nói cho con nguyên nhân ly hôn, suýt nữa con còn tưởng vì con không phải con ruột của hai người nên mới đi đến kết quả hai người ly hôn.
[ Lăng Ý Tuyết ]:???
Lăng Ý Tuyết ngồi trên ghế xoay nhìn hai đoạn chat này, không biết bị câu hỏi nào chọc tức.
Là Phong Dã ngu ngốc đến mức hoài nghi mình không phải con ruột.
Hay là bởi vì Phong Dã biết anh với Phong Yến sinh hoạt bất hoà.
Mặt anh hơi đỏ, thực tập sinh trực ban bên cạnh còn hỏi: "Bác sĩ Lăng, mặt anh đỏ kìa, tại điều hoà mở lớn quá ạ?"
Lý do ly hôn tuy không đầy đủ, chẳng qua là anh giấu lâu như vậy, Phong Dã làm sao biết được.
Lực tay gõ di động của Lăng Ý Tuyết mạnh hơn không ít: [ Chuyện của người lớn con bớt quản!!! ]
***
Nhất nhanh đã tới thời gian đã hẹn, sương mù sáng sớm lan trên không trung âm trầm.
Đi xuống lầu, Lạc Uẩn phát hiện đang mưa