Xe mô tô đen không đến hai giây đã biến mất trong màn đêm, dư âm của cái ôm như còn dừng lại trên người.
Lạc Uẩn cầm lòng không đặng mà cười một tiếng.
Chút phiền não cuối cùng trong cơ thể dường như cũng bị ý tốt này mang đi.
Tiếng cười nhỏ nhẹ trong đêm yên tĩnh có vẻ rất rõ ràng, bảo vệ cách đó không xa nhìn xung quanh bên này.
Phát hiện mình đột nhiên cười như vậy rất doạ người, cậu thu nụ cười lại, xoay người về nhà.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy trong không khí đầy mùi canh cá.
Đường Tê rất nấu cơm rất ngon, tuy thân là con ruột nhưng cậu lại không di truyền được chút ít trù nghệ của bà.
Tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng vang lên, Đường Tê nghe thấy tiếng mở cửa liền đi ra từ phòng ngủ.
Bà mặc áo ngủ, lộ ra nụ cười hiền lành có chút lấy lòng: "Canh cá chắc đã chín rồi, mẹ mang ra cho con nhé."
Đi ra ngoài chơi một chuyến, tâm trạng Lạc Uẩn đã tốt hơn rất nhiều.
Lạc Uẩn thay giày: "Một lát nữa rồi hẵng mang ra ạ, con đi tắm cái đã."
Đồ nướng ăn ngon, nhưng mùi cũng nặng.
"Được, vậy mẹ về phòng trước, lát nữa mình gọi video cho ba ba, cùng nói tiếp chuyện nước D nhé "
Trong khoảng thời gian Lạc Uẩn ra ngoài chơi với bạn, Đường Tê vẫn luôn tự hỏi bản thân mấy năm nay đã làm sai cái gì.
Vì bệnh của Lạc Vân, hơn nữa em gái còn là Omega, Lạc Uẩn là Beta thật ngoan, bà luôn miệng nói mình xử lý mọi chuyện rất công bằng, trong lòng lại bất giác nghiêng về phía Lạc Vân hơn một chút.
Những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt càng là như thế:
Ví dụ như, khi còn nhỏ bà luôn nói anh hẳn là nên nhường em.
Lúc bà bận công tác cũng là nói Lạc Uẩn chăm em gái.
Rõ ràng là thời gian quan trọng nhất của học sinh cấp 3, bà còn nói Lạc Uẩn bớt chút thời gian phụ đạo Vân Vân.
Mới nãy thôi, khi bà dỗ Vân Vân ngủ, Lạc Vân còn đỏ mắt hỏi bà có phải bọn họ sẽ đi nước D rất xa hay không, nếu cách xa anh như vậy, tại sao không nói với anh một chút?
Tắm rửa xong, Lạc Uẩn mặc áo tắm dài ra ngoài, tóc ướt nhỏ nước, toàn thân cậu lộ ra độ ẩm.
Tay mới chạm vào máy sấy, di động đặt trên giường rung rung.
Cậu nhấn mở, thấy là Phong Dã gửi cho cậu vài tin nhắn, cái mới nhất là [?]
Lại lướt lên trên đọc, tất cả đều đang hỏi cậu có an toàn về nhà không.
Sắc mặt Lạc Uẩn ửng hồng, rõ ràng cậu mới là người phải hỏi Phong Dã có về nhà an toàn hay không mới đúng.
Không rảnh lo tóc còn nhỏ giọt, cậu gõ chữ trả lời: [ Mới tắm xong, an toàn về...!]
Chữ "nhà" cuối cùng còn chưa kịp gõ, bên kia dường như không chờ nổi mà gọi điện thoại đến.
Lạc Uẩn theo bản năng nhấn vào nút nghe màu xanh lục, giao diện điện thoại nhảy ra hình mình và mặt Phong Dã, cậu mới kịp phản ứng lại.
Đây không phải gọi thoại, mà là gọi video.
"Mới tắm xong à?" Phong Dã nằm trên giường giơ điện thoại, lúc nhìn thấy bóng dáng mông lung, cả người hắn bật lên, ngồi xếp bằng trên giường, ngón tay dùng sức nắm chặt điện thoại, đường cong cơ bắp cánh tay hiện ra.
Cho dù không mang kính lọc, người hắn thích vẫn đẹp như thế.
Cách màn hình, ngũ quan tinh xảo của thiếu niên như bị một tầng lụa mỏng bọc lấy.
Mới tắm xong, môi Lạc Uẩn hồng quyến rũ người, bên trên có nước hơi loé sáng như chờ người hôn, hôn đến mức toàn bộ đều hồng.
Phong Dã chỉ là nhìn thoáng qua, đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Áo tắm lỏng lẻo hơi lớn, cổ chữ V khiến xương quai xanh tinh tế càng thêm rõ ràng, hõm vai mảnh khảnh ươn ướt, làn da trắng như tuyết.
"Ừ, đang chuẩn bị sấy tóc." Lạc Uẩn dựng điện thoại đứng trên gối đầu, tay cầm khăn lông lau khô tóc.
Từ camera, Lạc Uẩn có thể thấy một góc đệm giường.
Chăn màu xanh đậm lung tung cạnh nhau, cái giường này vô cùng xứng với tên của Phong Dã.
"Sao cậu biết tâm trạng tôi không tốt lắm?" Lạc Uẩn do dự hỏi.
Cậu tự nhận là khi đối diện với người khác, cậu rất biết cách giấu cảm xúc đi, Phong Dã chắc không có khả năng sẽ nghe thấy suy nghĩ như cậu đâu nhỉ?
"Cảm nhận được á, mùi hương của cậu không giống lúc bình thường." Phong Dã xoay mắt, có chút tự hào nói: "Ví dụ như pheromone của cậu là hương sơn trà trắng*, tuy là rất nhạt, Alpha khác không ngửi được, nhưng mà tôi có thể."
"Khi cậu không vui, hương vị trên người cũng không giống."
Nghe hắn nghiêm túc phân tích pheromone của mình như vậy, tai Lạc Uẩn ửng đỏ.
Khi cậu còn rối rắm, điện thoại không vững mà "lạch cạch" một tiếng dần ụp xuống.
Lạc Uẩn duỗi người chỉnh lại.
Cảnh tượng này ở chỗ Phong Dã, đầu tiên là màn hình đen sì.
Ánh sáng loé lên, đập vào mi mắt là xương quai xanh đẹp đẽ của Lạc Uẩn, áo tắm dài rộng thùng thình khoác lên người, khoảng trắng ở ngực kia rất lớn, khiến người ta dễ dàng nhìn thấy ––
Phong Dã hoàn toàn đần ra.
Hắn vừa thấy cái gì???
Hắn thật không cố ý, là......!trùng hợp.
Điện thoại rất nhanh đã được dựng thẳng lần nữa, thấy vẻ mặt Phong Dã có chút không đúng, giữa mày Lạc Uẩn hơi chau: "Sao vậy?"
“Không, không có gì.” Phong Dã nhanh chóng lắc đầu, vứt phong cảnh đẹp đẽ lúc nãy ra sau đầu.
Đột nhiên, xoang mũi như có thứ gì đó chảy ra.
Phong Dã dùng tay sờ, đầu ngón tay đỏ tươi một mảng.
“Cậu chảy máu mũi?” Lạc Uẩn có chút khẩn trương.
Âm thanh này kéo Phong Dã về hiện thực, hắn lập tức kéo vài khúc giấy vệ sinh chật vật che kín.
"Chắc là gần đây có chút khô nóng, không sao đâu."
Lạc Uẩn không yên tâm, trong hiểu biết của cậu, hiện tượng đột nhiên chảy máu mũi rất kh ủng bố, huống chi còn là Alpha có dáng người khoẻ mạnh.
"Không thì mai cậu đi bệnh viện xem một chút, vô duyên vô cớ chảy máu mũi như vậy rất nguy hiểm."
Phong Dã rất muốn nói không phải vô duyên vô cớ, nếu không phải trùng hợp thấy...
Hắn nhìn mắt Lạc Uẩn.
Lời này hắn thật sự không nói nên lời.
“Thật không có việc gì, chắc là vừa nãy ăn vài xâu dương pháo, dương thương* gì đó." Phong Dã thay giấy sạch che lần nữa.
Mấy cái này mình đều tìm trên baidu và câu từ của nó lủng củng lắm luôn ấy, nên là mọi người cứ hiểu đơn giản là nó là hai món nướng được làm từ cơ quan sinh dục của cừu đực.
"Hả?"
Thấy bộ dáng ngốc ngốc của Lạc Uẩn, Phong Dã giải thích: "Là trứng cừu* với mấy cái cừu gì đó, ăn nhiều nóng."
*trứng cừu (羊蛋): chủ yếu đề cập đến t1nh hoàn cừu.
Theo quan điểm của y học cổ truyền Trung Quốc, loại t1nh hoàn cừu này có thể bổ thận tráng dương, cường tráng gân cốt, tăng cường khả năng sinh dục nam, thúc đẩy quá trình tiết hormone sinh d*c trong cơ thể, tăng cường [email protected] muốn.
“......”
Mặt Lạc Uẩn đỏ bừng, cậu vội vàng cầm máy sấy: "Vậy, tôi sấy tóc trước, ngủ ngon."
Phong Dã còn chưa kịp đáp lại ngủ ngon, cuộc gọi video đã kết thúc.
Hắn ngồi trên giường cười ngây ngô vài giây rồi mới cầm khăn vào nhà vệ sinh tắm rửa.
***
Video kết thúc không lâu, Đường Tê đã bưng canh cá vào.
Trên thịt canh cá trắng đặt vài hành lá xanh, nước mì lượn lờ khói trắng, uống xong một chén canh, dạ dày ấm áp.
Đêm muộn, cậu và ba mẹ nói chuyện muốn đi nước D trị liệu, thân phận Lạc Uẩn cũng từ người biết chuyện thành người tham dự.
Trải qua lần giao tiếp này, khó chịu và ngăn cách trong lòng cơ bản đã biến mất.
Trước khi về phòng, Đường Tê gọi cậu lại, bà mím môi do dự nói: "Nếu mà thuận lợi, sáu tháng cuối năm sau mẹ và Vân Vân có thể về, lúc ấy vừa vặn có thể cùng con học lớp 12."
Tuy là nhiều suy nghĩ trong lòng còn chưa được làm rõ, Lạc Uẩn vẫn cười đáp: "Vâng."
Về lại phòng, Lạc Uẩn xốc chăn lên, lọt vào mắt là kẹo cậu đã mua.
Lạc Vân đưa hai túi kẹo đường còn nguyên cho cậu, bên trên còn dán tờ giấy tiện lợi màu hồng, mặt trên có chữ viết non nớt: "Anh, không khóc, kẹo của Vân Vân cho anh ăn."
Lạc Uẩn dở khóc dở cười, thầm nghĩ: “Nhóc thối, đây là kẹo anh mua cho em mà."
Trong lòng lại ấm, cậu xé túi, ăn một viên kẹo mềm dâu tây..
Thật ngọt.
***
Buổi sáng thứ hai phải kiểm tra.
Hôm nay Lạc Uẩn rời giường sớm, nhanh chóng thay đồng phục đến trường.
Đầu xuân, sương sớm mênh mang, thời tiết dần ấm áp.
Lúc cậu đến, Chu Độ Văn đã tới rồi, đối phương đang đứng ở cổng trường kiểm tra học sinh ăn mặc có đúng hay không.
Mỗi tuần ở Nhất Trung đều có hôm phải tập hợp ở sân thể dục tiến hành nghi thức kéo cờ, học sinh nào cũng phải mặc đồng phục.
"Kẹo cậu giới thiệu ăn rất ngon." Lạc Uẩn cười đi qua.
Chu Độ Văn mỉm cười, trên mặt kính mang hơi sương: "Em gái cậu thích là tốt."
À......
Em gái cậu có thích hay không, cậu không biết.
Chính cậu còn hơi thích.
Hôm qua làm bài tập ở nhà, cậu một bên viết đề một bên ăn.
Lạc Vân ngủ một giấc tới trưa, lại chạy đến, nhìn những vỏ màu hồng nhỏ trong túi, mắt hạnh mở to thật to.
"Ngay cả một viên anh cũng không để lại cho Vân Vân."
Nhóc con ấm ức suýt khóc, Lạc Uẩn vội thay quần áo xuống lầu mua thêm hai túi nữa.
"Tôi giúp cậu mang phù hiệu lên tay áo nhé." Chu Độ Văn cầm lấy băng tay có chữ màu vàng trên nền đỏ.
Lạc Uẩn tự nhiên nâng tay lên: "Cảm ơn cậu."
Khi mang phù hiệu lên, Lạc Uẩn nghiêng đầu nhìn.
Chu Độ Văn lớn lên cao hơn một chút, khi cúi đầu, mặt hai người rất gần.
Ở chỗ ngoặt, Phong Dã ngậm sữa bò đi ra, lập tức cảm thấy trên đầu mình cỏ mọc dài.
Thượng Quan Nghị ở một bên nhìn thấy còn thêm mắm dặm muối nói: "Đó không phải chủ tịch hội học sinh à? Trước kia anh bảo theo đuổi lớp trưởng, em tìm hiểu qua, tình địch tiềm tàng lớn nhất là người nọ."
Thượng Quan Nghị: “Chu Độ Văn, hạng nhất ban văn, trong nhà có tiền, cũng là Alpha."
“Tình địch?” Phong Dã hừ một tiếng.
Hôm nay hắn rất nghe lời mà mặc đồng phục, nhìn qua thấy đồng phục bình thường thật ra giấu bí mật.
Vì có hiệu quả cho chữa trị bệnh của Lạc Uẩn, tối hôm qua hắn kéo đồng phục đã lâu không mặc ra, che trong ổ chăn một đêm.
Bây giờ trên áo đồng phục, tất cả đều là hương vị pheromone của hắn.
“Lớp trưởng.” Phong Dã hắn nghênh ngang đi qua, kéo khoá áo đồng phục, làm bộ muốn cởi ra.
"Mình thay áo mặc nhé, tôi mặc áo cậu, cậu mặc áo tôi."
Lạc Uẩn không rõ nguyên do mà chớp mắt: “Sao lại đột nhiên muốn thay áo với tôi?"
Chu Độ Văn đứng một bên nhìn hai người.
"Không phải cậu nói pheromone của tôi dễ ngửi à?" Phong Dã nói, "Hơn nữa hôm qua chúng ta đã thống nhất rồi mà."
Hôm qua bọn họ thương lượng với nhau, quyết định dựa theo biện pháp Lăng Ý Tuyết nói, từ chuyện đơn giản nhất là mặc quần áo hắn, từ từ tăng mức độ.
Lạc Uẩn cuộn đầu ngón tay, c ậu nhỏ giọng nói: "Cũng không vội vậy chứ?"
"Sao lại không vội?" Phong Dã c ởi đồng phục ra, đưa nó ra giữa không trung, "Đưa của cậu cho tôi đi."
"Thôi được." Lạc Uẩn kéo khoá ra, cậu chỉ mặc áo sơ mi bên trong, phác hoạ vòng eo thon gầy rõ ràng.
Hai người thay cho nhau, Lạc Uẩn sửa lại cổ áo, áo lớn hơn hai số, cổ tay áo rất dài với cậu, một nửa mu bàn tay đều bị tay áo che mất.
Chu Độ Văn nhìn thấy, chỉ chỉ: "Cần tôi xắn lên giúp cậu không?"
"Cảm ơn, không cần, tôi tự làm được." Lạc Uẩn nâng một bàn tay lên, khi đang chuẩn bị xắn tay áo, tay cậu bị cưỡng chế xoay hướng.
Phong Dã rất tự nhiên mà tiếp nhận công việc này: “Tôi giúp cậu.”
Chu Độ Văn lẳng lặng nhìn không nói lời nào, mặt sau thấu kính lộ chút cảm giác không rõ.
"Xong rồi."
Phong Dã hài lòng nhìn thành quả của mình, vô cùng đắc ý liếc Chu Độ Văn, sau đó khoác vai Thượng Quan Nghị đi mất.
Hai người đi qua vài bước, Chu Độ Văn hỏi: "Sao cậu lại yêu đương với Phong Dã vậy?"
“......”
Lạc Uẩn không biết giải thích như thế nào: “Không nói.”
"Vậy cậu ta nhìn tôi như vậy, có phải hiểu lầm gì đó rồi không?" Chu Độ Văn hỏi.
Lạc Uẩn chột dạ mà sờ chóp mũi: “Chắc là vậy."
Nhưng mà không biết Phong Dã đã làm cái gì, mùi pheromone trên áo đồng phục rất nồng, tất cả đều là hương vị bạc hà, Lạc Uẩn như bị hương vị của hắn ôm lấy.
Lạc Uẩn đột nhiên nhớ tới nước hoa lần trước Phong Dã đưa cho cậu, cậu còn chưa từng dùng.
Đặt chỗ đó cũng lãng phí, không bằng tối về thử xem.
Cậu đang nghĩ, Chu Độ Văn cuối cùng cũng phát hiện chỗ không thích hợp: "Tôi phải nhắc cậu một chuyện."
Mí mắt Lạc Uẩn khẽ nhấc: "Ừ?"
Chu Độ Văn: “Phù hiệu trên tay áo cậu bị cậu ta cầm đi rồi."
Lạc Uẩn: “......”
***
Tiết tự học buổi tối thứ hai, học sinh lớp 3 chia ra hai trạng thái học hành rõ ràng.
Một bên là những ngày chân thật nhàm chán của học sinh tốt, bên kia là đám Hỗn Thế Ma Vương do Phong Dã cầm đầu.
Hắn lớn mật tới nỗi dám mang cả tai nghe Bluetooth lên chơi game trong lớp học.
Vỏ tai nghe là kim loại sáng, chỉ bạc viết tên nhãn hiệu, tóc đen sẫm che đi một nửa, chỉ để lộ ra một màu xanh sáng.
Mỗi khi đánh xong một ván, nhân lúc ghép đôi đồng đội mới, Phong Dã luôn nhìn Lạc Uẩn đang làm gì.
Hắn rất thích từ bên cạnh quan sát Lạc Uẩn, dấu răng hắn lưu lại sau cổ Lạc Uẩn đã biến mất.
Khi trước băng gạc che đi vị trí tuyến thể, có bạn học quan tâm Lạc Uẩn, đối ngoại bọn họ đều giải thích là do dị ứng miếng dán tuyến thể nên bị nổi đỏ.
"Đang nhìn gì vậy?" Phong Dã thấy cậu gõ chữ đã lâu.
Nhất Trung là trường học tư lập, phong cách trường không nghiêm khắc như trường công.
Trước kia nhà trường ngày nào cũng thử tịch thu điện thoại, nhưng giá không cao mà phần lớn học sinh thì lại có tiền, trực tiếp đổi luôn cái mới.
Học sinh cấp 3 là phản nghịch nhất, càng ép càng phản nghịch, sau này nhà trường dứt khoát thả lỏng hơn, chỉ cần không nhiễu loạn kỷ luật, chơi một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng mà quy tắc ngầm này hoàn toàn bị Phong Dã ngó lơ.
"Nói chuyện phiếm với phụ huynh." Lạc Uẩn nhỏ giọng nói, "Trước kia vốn định đi làm gia sư, bây giờ không cần nữa."
Đường Tê nói với cậu, đợi cuối tháng phát tiền lương sẽ lập tức chuyển tiền cho cậu, tuy rằng là trên danh nghĩa tự học thêm.
Sau này có thể thuận đường phụ đạo cho Phong Dã.
Cũng không biết Phong Dã có bài xích chuyện này hay không.
Thượng Quan Nghị thấy Phong Dã vẫn không chuẩn bị, ngước mắt nói: "Anh, đang chờ gì đấy, đã bắt đầu rồi kìa."
"À, đến ngay." Phong Dã li3m môi dưới.
Sau khi xong tiết đầu tiên trong tiết tự học buổi tối, Thượng Quan Nghị và Phong Dã lớn tiếng bàn chuyện bí mật trốn học lên mạng.
Mà người nhận được tin tức Chu Độ Văn đi bắt người - Lạc Uẩn: "...."
Thật ra cậu cũng không rối rắm quá nhiều, cho dù quan hệ có tốt thế nào, nên thế nào thì vẫn nên như thế.
Thế nên chờ Thượng Quan Nghị và Phong Dã đi không tới vài phút, Lạc Uẩn đã nhờ Tô Nùng mang phù hiệu lên giúp cậu.
Tô Nùng hỏi cậu: "Cậu lại chuẩn bị