Chương 26.
Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi
Phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách, mặt kính trên bồn rửa tay bị hơi nước ấm áp làm ướt nhẹp.
Lo khi tắm, nước sẽ làm mất đi một chút pheromone trên vòng tay, Lạc Uẩn tháo vòng tay xuống đặt trên thành bồn rửa mặt.
Khi làm bài, Lạc Uẩn còn chưa quen trên tay có đeo đồ nên luôn tò mò mà niết nó.
Đột nhiên sờ được xúc cảm không mượt, đưa vào dưới ánh đèn thì thấy là chữ đầu tiên trong tên của Phong Dã* được viết hoa.
*Phong Dã - 封野 (Fēng yě).
Chữ đầu tiên chắc là "F".
Bởi vì nguyên lý chiếu sáng, khi trong phòng còn bật đèn, vòng tay chưa thả pheromone, bây giờ nó chỉ là một vật trang trí bình thường.
Gần 12 giờ rưỡi, Lạc Uẩn từ từ thu dọn cặp sách, tắt đèn, nằm lên giường.
......
Từng luồng từng luồng pheromone Alpha được thả ra trong không khí, vờn quanh người Lạc Uẩn.
Nó như có ý thức mà lại gần trước sau thiếu niên đang ngủ say.
Từ đầu đến chân, từng tấc* từng tấc bao vây thiếu niên lại, lại chui vào từng lỗ chân lông, khiến thiếu niên nhiễm phải hương cỏ cây lạnh giá mùa đông.
*1 tấc = 10cm
Lạc Uẩn đột nhiên cảm thấy rất nóng.
Cậu vô thức đá văng chăn ra để tản nhiệt.
Khi giãy giụa xoay người, vạt áo ngủ xốc lên trên lộ ra làn ra trắng.
Cậu không có cơ bụng rõ ràng thường thấy trên người Alpha.
Eo bụng Lạc Uẩn bóng loáng bằng phẳng, vòng eo rõ ràng.
Đường nhân ngư lõm xuống tạo thành hai đường cong mượt mà kéo dài đến lưng quần rồi không nhìn thấy nữa.
Ý thức cậu mơ hồ, muốn tỉnh nhưng lại không thể mở mắt.
Cậu như lạc vào trong mơ.
Tiếng chuông tan học quen thuộc vang lên, bọn học sinh dọn cặp sách rồi kết bạn cùng rời khỏi.
Lạc Uẩn như thường ngày, một vai khoác cặp, vừa đứng dậy đã bị Phong Dã ấn xuống ghế.
"Không phải đã nói dạy tôi học hả? Sao lại tự đi trước rồi?"
Phong Dã nắm tay cậu, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ vuốt v3 cổ tay trắng trẻo.
Lòng bàn tay nam sinh có vết chai mỏng, lướt qua làn da trắng kéo theo cảm giác ngứa ngáy.
Lạc Uẩn còn chưa kịp phản ứng, hậu tri hậu giác phát hiện trên bàn học trước mặt đặt bài thi của Phong Dã.
Mặt trên là "bài thi môn vật lý kiểm tra cuối kỳ 1 lớp 11".
Tròn điểm là 110 điểm, Phong Dã là 42 điểm.
"Chúng ta bắt đầu giảng từ đề này hả? Kiến thức của đề này là bước sóng* với...." Lạc Uẩn nói theo mạch.
Giây tiếp theo, tất cả lời nói của cậu bị nuốt lại vào yết hầu.
*Bước sóng: là khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm dao động cùng pha hay khoảng cách giữa hai đỉnh sóng (điểm mà sóng đạt giá trị lớn nhất).
Bởi vì cậu phát hiện không biết Phong Dã đã đứng dậy từ khi nào, đang đứng phía sau cậu.
Hắn cong lưng, một bàn tay chống lên mặt bàn, cúi đầu hỏi cậu: "Lớp trưởng, cậu biết mà, tôi bài xích việc học.
Bây giờ cậu giảng cho tôi, tôi căn bản là không nghe vào."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lạc Uẩn chớp chớp mắt.
Lúc này, cậu hơi nghiêng đầu, khi nói chuyện dựa rất gần Phong Dã.
Tự dưng cậu cảm thấy tai nóng.
"Trước tiên cậu phải khiến tôi không bài xích việc học đã, tôi có cách này."
Giọng nam sinh rất êm tai, trầm gợi cảm mang theo ý lười biếng.
Lạc Uẩn bị hắn dắt đi, hỏi: "Biện pháp gì?"
"Tôi muốn ôm cậu học." Đôi mắt Phong Dã thâm trầm đen như mực: "Vậy thì tôi mới nghe vào."
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, Lạc Uẩn phát hiện mình với Phong Dã đang cùng ngồi trên một cái ghế.
Phong Dã ngồi phía sau cậu.
Thân hình nam sinh cao lớn, tứ chi thon dài, mở một cánh tay ra đã nhẹ nhàng ôm chặt cậu.
Như vậy còn chưa đủ, Phong Dã giống như một con cún lớn, cằm để trên vai cậu không ngừng cọ cậu, ngửi cậu.
Tay hắn rất có lực, Lạc Uẩn bị nhốt ở trong ngực hắn, eo còn bị hắn siết chặt, không giãy ra được.
Lạc Uẩn cảm thấy khoảng cách thế này hơi quá gần rồi.
Gần đến mức lưng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể Phong Dã, lồ ng ngực hơi cong lên và tiếng tim đập kịch liệt.
"Trên người cậu thơm quá, vị bơ."
Một tay Phong Dã niết tai, một tay vuốt eo cậu.
Lạc Uẩn chỉ cảm thấy chỗ nào trên người cậu cũng nóng.
Mấu chốt là lúc nam sinh nói, hơi thở nóng bỏng lập tức phả vào tuyến thể yếu ớt của cậu.
"Cậu đừng....."
Lông mi Lạc Uẩn run rẩy, lời nói ra cũng thay đổi giọng điệu.
Âm giọng lạnh nhạt trở nên mềm mại dính dính như khi bị ăn hiếp.
"Đừng gì? Tôi làm sao, hửm?"
Nam sinh càng thêm nhiệt tình và say mê, càng quấn người hơn.
Vành tai Lạc Uẩn bị hắn hôn, như một con mèo bị doạ, cơ thể Lạc Uẩn run nhẹ.
Muốn thoát khỏi cảnh tượng sợ hãi này, lại bị nam sinh ôm chặt trong ngực, bả vai thon gầy không so được với bờ vai rộng lớn của Alpha.
Alpha trong mơ càng ác liệt hơn.
Không chỉ không xót cậu, còn tiến thêm một bước mà ép người, hàm răng sắc bén đặt trên tuyến thể cậu, nhẹ nhàng ma sát, tựa như giây tiếp sẽ hé miệng cắn xuống.
Đại não Lạc Uẩn trống rỗng, tuyến thể mềm mại sau cổ bị pheromone của Alpha khiến cho xao động, không nhịn được phát ngứa, bắt đầu thả ra nhiều hương hoa sơn chi bơ thơm ngọt hơn.
Cậu muốn tránh, lặng lẽ dịch lên trước một chút.
Thật vất vả mới cách ra một khoảng cách nho nhỏ, còn chưa kịp thở ra đã bị Alpha phát hiện.
Một cánh tay nam sinh ôm trọn cậu, cậu lại rơi vào cái ôm của hắn lần nữa.
"Sợ tôi như thế à?"
Giọng điệu nam sinh có chút nhụt chí và khó chịu.
Như là phải khiến cho Omega chịu chút trừng phạt, một tay hắn kéo vạt áo Lạc Uẩn lên, thử dò xét vào.
Đốt ngón tay thon dài xẹt qua đường sống lưng, cuối cùng phát ti3t mà dùng sức véo thịt mềm bên hông Lạc Uẩn.
Bị véo mà không kịp phòng như vậy, xương cùng Lạc Uẩn như có điện chạy qua, chân với eo bỗng chốc mềm xuống.
Cậu ngẩng mặt, đôi môi hồng nhạt hơi hé, từ khoé môi nhẹ thoát ra một tiếng khiến người cảm thấy xấu hổ.
Đây là cảm giác Lạc Uẩn chưa bao giờ trải qua, đôi mắt hổ phách mở lớn.
Cậu tựa như không thể tin được, âm thanh ngọt dính vừa nãy là thoát ra từ trong miệng cậu.
Âm thanh này k ích thích Alpha càng thêm phấn khởi, tựa như muốn Lạc Uẩn phát ra nhiều âm thanh như vậy, đôi tay Phong Dã lưu luyến vuốt v3 không ngừng, thăm dò càng nhiều hơn.
Sắc mặt Lạc Uẩn trong lúc ngủ mơ đỏ lên như một con tôm chín.
Không chỉ như thế, cổ, xương quai xanh và nhiều da thịt bị áo ngủ khoá lại đều đỏ hết.
Lông mi đen nhánh cong vút run rẩy, môi nổi trên làn da, cậu vươn lưỡi li3m.
Phần trán trắng nõn, chóp mũi nhỏ thấm một tầng mồ hôi mỏng, chân dài kẹp chặt chăn, không biết đang cọ xát cái gì.
Cảnh trong mơ còn tiếp tục, cả người Lạc Uẩn đều hồng.
Omega tươi sống, đ ộng tình, xinh đẹp, mềm mại khiến Alpha thích cậu càng thêm phấn khích.
Cuối cùng, Phong Dã ở phía sau phát ra một tiếng cười trầm thấp: "Ở trong lớp mà như vậy hả? Cậu lớn mật lắm đó."
Lạc Uẩn cúi đầu, phát hiện mình dựng đứng.
Cảm giác xấu hổ to đùng quét khắp người, cậu xấu hổ đến mức suýt khóc, đáy mắt hổ phách có hơi nước mờ mịt, đuôi mắt phiếm hồng.
"Xấu hổ cái gì? Ngoan, tôi giúp cậu." Phong Dã hôn lông mi cậu, ngón tay từ từ dời xuống.
“Đừng......!Không cần!”
***
Trong phòng, Lạc Uẩn mở choàng mắt.
Nhìn một mảng trần nhà tối đen, đại não như máy móc cũ nát, chậm chạp mà dịch chuyển.
Cậu thở phì phò từng hơi từng hơi, lòng bàn tay che kín mồ hôi ướt nóng, cổ áo cũng bị mồ hôi trong sáng làm ướt nhẹp.
Cậu nâng tay trái lên, lòng bàn tay đặt trên mí mắt, hô hấp dồn dập trở nên dài hơn, đại não một mảnh hỗn độn, hương tuyết mát lạnh tràn đầy.
Hơn nửa ngày mới nhịn được một chút, cậu rướn thẳng thân trên ấn đèn đầu giường.
Đầu ngón tay mới chạm vào nút, cùng lúc ấn mở, cậu cảm nhận được rõ ràng dưới thân ướt nóng sền sệt.
Không, không thể nào?!
Khuôn mặt Lạc Uẩn cọ đỏ, cậu không dám cử động một cái, tựa như không thể tin được mình chỉ mơ thấy Phong Dã, vậy mà còn như vậy...!Hốc mắt cậu phiếm hồng, cảm thấy xấu hổ mà muốn tìm khe đất chui vào.
Cứ mãi như vậy cũng không được, Lạc