Con ngươi của hắn đen bóng, ánh mắt kiêu ngạo khó thuần giờ đây lại như mắt cún, tròn xoe.
Hắn dùng ánh mắt trông mong nhìn Lạc Uẩn như cún nhỏ được đám người nhặt về nhà.
Tư thế ôm của hai người cực kỳ ái muội.
Phong Dã dùng cả hai chân không chịu thả người đi, trong không khí còn pheromone cỏ cây lơ lửng quấn quýt cùng mùi hoa.
Đầu Lạc Uẩn choáng, não cũng chướng.
Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác phấn khởi này.
Bỗng nhiên Lạc Uẩn lại nhớ một chút thú vui của Alpha, cậu đã nhiều lần nghe thấy đám Alpha thân hình to lớn xúm lại một chỗ rồi nhỏ giọng thảo luận của ai lớn.
Nhóm Omega xung quanh mặt đỏ bừng lặng lẽ nghe.
So tới so lui mãi, đến khi nghe thấy tên Phong Dã, một đám người lại xì xào xấu hổ.
Cậu chưa từng xem phim, thứ duy nhất để cậu tham khảo cũng chỉ có chính mình.
Lạc Uẩn nghĩ thầm.
Sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Có được không? Lớp trưởng.”
[ Vợ ~ Lạc Lạc ~ Uẩn Uẩn ~ ]
Hô hấp của Phong Dã trở nên dồn dập, âm thanh nhiễm dục niệm, nhưng khi chưa được cho phép, hắn không dám tùy ý làm bậy, chỉ là cảm thấy khó chịu.
Phong Dã dùng cằm cọ cổ Lạc Uẩn ngửi vị bơ ngọt trên người thiếu niên.
Thật ra hắn còn có yêu cầu vô lễ hơn nữa.
Nếu mà Lạc Lạc có thể giúp hắn làm gì đó, ví dụ như tay, không thì, không thì chân cũng được nữa.
Nghĩ đến tính khả thi của việc này, cả người Phong Dã run rẩy.
Tay, chân, chân?
Nghe thấy những chữ này, Lạc Uẩn bắt đầu luống cuống.
Sao có thể nghĩ đến phương diện kia cơ chứ?
Chuyện này đối với Lạc Uẩn là cả một giai đoạn lớn mật k ích thích.
Cậu vội lắc đầu, ấp úng nói: “Không được, không được, không được.”
“A, không được thật à?” Phong Dã cho rằng cậu đang nói không cho hắn cọ, giọng điệu mất mát, tâm trạng chùng xuống.
Hắn giống như con chó lang thang dính đầy nước bùn trong ngày mưa ướt đẫm.
“Bây giờ tôi cứ vậy à?* Nó đau lắm.” Phong Dã trêu đùa vô lại.
Hắn hơi nâng cằm hôn vành tai trắng như tuyết của Lạc Uẩn.
Hành động mang theo ý muốn lấy lòng, “Thật sự rất.....đau.”
*Qt + raw: Ta đây hiện tại như vậy làm? / 那我现在这么办: Não không nhảy ra nghĩa hiuhiu.
“Cậu tự giải quyết đi! Như bình thường cậu hay làm ấy!” Yết hầu Lạc Uẩn siết lại.
“Kiểu nào?” Giọng điệu Phong Dã rầu rĩ, ôm chặt hơn: “Tôi không biết làm, lớp trưởng dạy tôi đi.”
“Chắc chắn cậu biết!” Mặt Lạc Uẩn nóng, giọng điệu mềm nhẹ, hơi yếu thế nói: “Như, như bình thường cậu làm ý.”
Cậu ngượng ngùng nói ra những từ kia, sau đó lại cảm thấy sau lưng như lò sưởi lớn hình người, cả người chỗ nào cũng nóng khiến cậu cũng nóng lên theo.
“A, thôi vậy.” Phong Dã không có lừa người tìm vui, hắn rất khó chịu, nếu còn tiếp tục như thế thì sẽ nhịn hỏng mất.
Hắn đưa ra một bàn tay dồ xuống dưới.
Âm thanh kéo khoá vang lên trong phòng, Lạc Uẩn bị sốc luôn rồi.
Phong Dã chắc không phải muốn ở đây luôn chứ?
Chuyện này quá k ích thích đối với Lạc Uẩn..
Lúc này cậu thật sự rất xấu hổ, vội vàng rời khỏi lòng ngực nam sinh lăn một phát vào trong chăn, cái chăn cũng run theo người.
“Cậu, cậu vào phòng vệ sinh đi.”
Tim Lạc Uẩn sắp vọt ra đến nơi.
Ngửi mùi sữa ngọt trong chăn, đầu óc cậu rối loạn.
Thậm chí cậu còn cảm nhận được Phong Dã đang nhìn cậu.
“Cậu mau đi đi, đừng nhìn tôi!”
Lạc Uẩn lần mò giơ chân đá nam sinh thúc giục hắn.
Khi thu chân, cổ chân còn bị người ta nhéo.
Sau đó cậu nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
Khi mà hai người đang ở chung một phòng, cảm giác tồn tại rất lớn.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lạc Uẩn nằm, hít một hơi thật sâu.
Cậu miên man suy nghĩ trong ổ chăn tối đen, không khí càng ngày càng loãng.
Đến khi gần như không thở được nữa, cuối cùng, cậu xốc chăn lên lộ ra một đôi mắt ướt nước.
Nhìn ánh sáng ló ra từ cửa phòng tắm bên kia, lại tưởng tượng giờ đây Phong Dã đang làm gì, cả người cậu khô nóng.
Người bên trong gọi: “Lớp trưởng, tôi dùng sữa tắm của cậu được không?”
Lạc Uẩn chưa phản ứng lại*, chỉ nghĩ là hắn muốn tắm: “Ừ, cậu dùng đi.”
*Phản ứng lại: 反应过来: Mình muốn thay cụm tiếng Việt khác dễ hiểu hơn mà não không load ra được hiuhiu
Từ từ, không nghe thấy tiếng nước tí tách, cậu mới nghĩ ra chỗ nào đó không đúng.
......!Không phải đâu.
Chuyện này khiến cậu mai sau phải đối mặt với chai sữa tắm mình dùng như thế nào đây...
Năm phút.
Mười phút.
Mười lăm phút trôi qua.
Bên kia không có động tĩnh gì, Lạc Uẩn không nhịn được hỏi: “Cậu chưa ổn nữa à?”
Đang nghĩ loạn, bên trong truyền đến âm thanh hơi khàn: “Tôi, tôi có thể sử dụng bộ quần áo cậu treo trên giá kia không?”
Lạc Uẩn đơ ra, sau đó mới nhớ ra hồi nãy sau khi giặt sạch, cậu chỉ tiện tay treo trên giá, quên lấy ra mất tiêu rồi.
Tưởng tượng Phong Dã như hổ rình mồi đối diện bộ quần áo kia, Lạc Uẩn hít một hơi.
Mặt xấu hổ đến đỏ bừng: “Không được! Cậu không được dùng, cũng không cho nhìn!”
Lạc Uẩn lại không nhịn được thúc giục: “Cậu nhanh lên đi!”
Giữa lúc hoảng hốt, tựa như cậu có thể nghe thấy tiếng thở gấp của Phong Dã bên tai.
Cuối cùng, khi Lạc Uẩn sắp ngủ đến nơi, cậu mới nghe thấy tiếng nước tí tách.
“Lớp trưởng, tôi thuận tiện tắm luôn một cái, cậu lấy cho tôi cái khăn tắm đi.” Người bên trong nói.
Lạc Uẩn mở đôi mắt buồn ngủ, mở tủ quần áo lấy khăn tắm mình hay dùng.
Phòng vệ sinh sáng sủa, đang hé ra một khe cửa nhỏ, khí nóng trắng mông lung nối bước chui ra từ phía sau.
Khí mang theo hương sữa tắm vị sữa bò và một chút hương vị mà toàn bộ nam sinh cấp 3 đều thân thuộc.
Lạc Uẩn lùi về sau một bước theo bản năng, bên trong vươn ra một bàn tay, cánh tay thon dài rắn chắc, đường cong cơ bắp đẹp đủ, làn da mang theo bọt nước trong trắng.
Nếu không phải lo làm cho người ta sợ, Phong Dã càng muốn trực tiếp mở cửa đi ra ngoài hơn.
“Đưa tôi đi.”
Khe cửa lại mở lớn hơn chút, Lạc Uẩn lơ đãng liếc mắt vào trong.
Chỉ liếc mắt một cái, cậu hoàn toàn đần ra.
Lúc này đây, cậu mới cảm nhận được rõ ràng khi mà đám Alpha kia dùng giọng điệu hài hước thảo luận về Phong Dã là đang có cảm giác gì.
Tất cả giả tưởng giờ đây đều hoá thành hình ảnh cụ thể.
Đầu Lạc Uẩn ong ong.
Cậu thật sự không nghĩ tới...!
Như vậy......!
“Đây, cho cậu!” Lạc Uẩn như bị doạ, tay cầm khăn cũng không chắc.
Nếu không phải Phong Dã phản ứng nhanh thì khăn tắm đã rơi xuống đất rồi.
“Lớp trưởng, cậu hoảng cái gì chứ?” Tiếng nói nam sinh biếng nhác.
Theo động tác xoay người lại đón khăn của hắn, biên độ dao động lại lớn hơn nữa.
Máu khắp người Lạc Uẩn dâng lên, đơ người đến nỗi không thốt nên lời.
Tựa như thỏ con gặp thú dữ, cậu bay nhanh chui vào ổ chăn cho mình cảm giác an toàn.
Phong Dã quấn khăn tắm đi ra, thấy ổ chăn trên giường không ngừng run rẩy.
Hắn cong môi, hơi thoả mãn nói: “Tôi cũng sẽ không ăn cậu đâu.
Tôi về trước.”
Nghe âm thanh thay quần áo sột soạt, Lạc Uẩn vươn đầu ra thấy Phong Dã đã mặc quần xong.
Nửa người trên của hắn [email protected] trụi, thân hình xuất sắc, đường cong cơ bắp rắn chắc.
Khe rãnh giữa cơ bụng dính bọt nước rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn.
Nghe thấy động tĩnh, Phong Dã nghiêng đầu, giọng điệu ngả ngớn: “Cuối cùng cũng chịu ra rồi?”
Lạc Uẩn chớp một đôi mắt to, cố gắng khiến bản thân không nhìn dáng người ưu việt của Alpha.
“Cậu về giờ hả?”
“Không thì sao? Chẳng lẽ lại ở chỗ cậu, để sáng mai mẹ cậu phát hiện ra con trai bảo bối của mình ngủ cả đêm với Alpha?”
“Không, không ngủ.” Lạc Uẩn nóng mặt nói.
Thấy trời đã khuya như vậy, Phong Dã còn muốn lái xe về, Lạc Uẩn cảm thấy mình như vô nhân đạo, giống như là dùng người xong rồi vứt đi.
Cậu suy nghĩ: “Không thì, cậu nghỉ ở nhà tôi đi, mai tôi giải thích với mẹ một chút.”
Phong Dã dừng tay đang mặc quần áo, giọng điệu vi diệu: “Ngủ ở sô pha nhà cậu?”
Lạc Uẩn lắc đầu, bọc chăn dịch qua bên cạnh một chút, sau đó vỗ giường mềm mại: “Ngủ chỗ này đi.”
Ánh đèn phòng ngủ mờ nhạt, mùi pheromone nồng nặc trong nhà còn chưa tiêu tan.
Người hắn thích mặc áo