Tước Thu rời khỏi phố Grassy cũng giống như khi cậu đến đây, bên người dẫn theo một đứa trẻ có đôi mắt xám và mái tóc trắng bạc, phía sau là dải cát vàng đằng đẵng như che khuất bầu trời.
Cậu giống như bầu trời nắng thi thoảng mới xuất hiện giữa thời tiết mưa dầm tăm tối quanh năm, bất ngờ ghé thăm đem đến niềm vui sướng, khi rời đi cũng khiến cho người khác vô cùng tiếc nuối và lưu luyến.
Tuy Tước Thu chỉ dừng chân ở phố Grassy hơn mười ngày, nhưng cậu đã để lại ký ức khó có thể xóa nhòa cho những con người nơi đây.
Có lẽ suốt đời này hầu hết mọi người trong số họ cũng sẽ không quên được, trong cuộc đời nhỏ bé mà hèn mọn của mình đã từng xuất hiện một vệt màu tươi sáng như vậy.
Omega xinh đẹp và mong manh ấy giống như ánh mặt trời rực rỡ mà không chói mắt, lặng lẽ mang đến hơi ấm cho những ai đến gần cậu.
Tước Thu rời khỏi lúc hừng đông, khi mặt trăng còn chưa lặn về tây.
Lúc cậu và Mao Mao đi, phần lớn người dân của phố Grassy vừa mới vào giấc ngủ chưa được bao lâu.
Dương Thụ hỏi cậu thực sự không cần mọi người tổ chức một bữa tiệc tiễn biệt sao.
Cậu trả lời rằng: “Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.
Lần này tôi chỉ tạm thời rời khỏi đây mà thôi.”
Dodd đưa cho Tước Thu một chiếc túi vải in hình bông hoa nhỏ màu vàng.
Trong túi là dịch dinh dưỡng mà anh ta để dành mấy ngày nay.
Vì Tước Thu muốn đi đến trường quân sự của tinh cầu Darkness, anh ta sợ cậu phải chịu đói dọc đường nên đã lấy hết ra cho cậu.
Dodd chỉ vào đóa hoa trên chiếc túi nhỏ và nói: “Loại hoa này có tên là hoa cát, cánh hoa có màu vàng giống như màu cát.
Đây là loại hoa duy nhất có thể sinh tồn được trong sa mạc Gobi của tinh cầu Darkness.
Tôi không biết hoa hồng Canary trong lời cậu kể rốt cuộc trông như thế nào, vì thế chỉ có thể thêu hoa cát tặng cho cậu.”
“Trong túi toàn là dịch dinh dưỡng vị dâu tây.
Tôi biết trong trường quân sự tinh cầu Darkness chắc chắn không thiếu mấy thứ này, nhưng cậu có thể dùng chúng để lót dạ trên đường đến đó.”
Trên thực tế phố Grassy cách khu đô thị chính không xa lắm.
Giống như lời Dương Thụ nói, ở đối diện cách đây không xa chính là cổng thành của khu đô thị chính.
Mà trường quân sự tinh cầu Darkness tọa lạc ngay giữa trung tâm của đô thị chính, nếu đi bằng phi thuyền của sa mạc thì chỉ cần nửa ngày là có thể đến nơi.
Vì vậy, tình huống mà Dodd lo lắng gần như là không thể xảy ra.
Điều này khiến cho hành động của anh ta không hỏi có chút thừa thãi.
Nhưng Dodd thực sự quá lo lắng cho Tước Thu.
Ở trong mắt anh ta, một Omega tuổi trẻ lại quá mức xinh đẹp và yếu đuối như vậy đơn độc ở bên ngoài, lại mang theo một con non Alpha, cuộc sống nhất định sẽ rất khó khăn vất vả.
Anh ta rất thương Tước Thu, vì vậy mới không nhịn được mà muốn đối xử với cậu tốt nhất trong khả năng của mình.
Đối với người ở khu đô thị chính mà nói, mấy lọ dịch dinh dưỡng không là gì cả.
Nhưng đây là thứ duy nhất mà Dodd ở khu ổ chuột có thể tặng cho Tước Thu.
“Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi và Mao Mao những ngày qua.
Nếu sau này có dịp, tôi sẽ quay về thăm các anh.” Tước Thu nhận lấy và bày tỏ lời cảm ơn chân thành của mình với Dodd.
Có đôi khi, bình thản đón nhận chính là sự đền đáp tốt nhất cho lòng tốt của người khác.
Giống tất cả những lần trước, chỉ cần Tước Thu nói những lời đại loại như cảm ơn với Dodd thì khuôn mặt của anh ta đều lập tức đỏ chót như quả cà chua thối, gần như có thể cảm nhận được hơi nóng bốc lên khi tới gần.
Anh ta ngại ngùng cười hì hì, niềm vui vì sau này còn gặp lại làm dịu bớt nỗi buồn và sự lưu luyến lúc chia tay.
“Mau nhanh lên nào, chúng ta phải tranh thủ để kịp đến khu đô thị chính lúc mặt trời chưa mọc.” Dương Thụ lái một chiếc phi thuyền sa mạc cũ kỹ, dừng lại trước mặt Tước Thu và Mao Mao.
Một lớn một nhỏ đều bị thu hút sự chú ý, ngoảnh đầu lại nhìn chiếc phi thuyền.
Tước Thu ồ lên, thật không ngờ nhìn bề ngoài chiếc phi thuyền có thể phi hành giữa không trung trong thế giới của thời đại giữa các vì sao lại không khác mấy so với xe ba bánh của thời đại Trái Đất.
Sự khác nhau duy nhất đại khái là so với xe ba bánh thì phi thuyền của Dương Thụ có kiểu dáng trơn tru hơn, khoang xe không lớn bằng, nhìn chỉnh thể cũng có cảm giác máy móc của tương lai hơn.
Dodd nhìn khoang hàng hóa cách mặt đất tới gần hai mét, vừa trách móc Dương Thụ thiếu chu đáo, một Omega sao có thể leo lên độ cao như vậy chứ, vừa nhanh chân vào trong nhà lấy ghế đẩu để Tước Thu đệm chân.
Nhưng khi anh ta mang ghế ra thì trông thấy một cảnh tượng khiến Beta phải há mồm trợn mắt.
Omega có thân hình thoạt nhìn gầy gò dùng một tay bế con non Alpha lên một cách gọn lẹ, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bám một tay vào mép thùng hàng, nhảy lên thùng hàng của phi thuyền cao hai mét một cách nhẹ nhàng và khéo léo, giống như một con mèo nhanh nhẹn và sắc bén.
Tước Thu vững vàng đặt chân lên thùng xe.
Chiếc phi thuyền trùng xuống một chút theo quán tính sau đó ổn định lại mà không hề có chút rung lắc nào.
Sau khi đứng vững, cậu mới thả Mao Mao xuống.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã thấy Dodd vẫn cắp chiếc ghế ở nách, nhìn mình với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ánh mắt của Tước Thu chuyển từ Dodd sang chiếc ghế.
Chẳng bao lâu cậu lại phát hiện Dương Thụ cũng đang nhìn mình đầy khó tin.
Ánh mắt này không giống đang nhìn một Omega yếu ớt vô lực gió cũng có thể thổi bay mà giống như đang nhìn một Alpha có thân thủ nhanh nhẹn.
Ngay cả Mao Mao cũng đang dùng một ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn người mẹ Omega của mình, giống như không thể tin nổi là họ có thể dễ dàng nhảy lên trên phi thuyền.
Mao Mao: “?”
Tước Thu: “.”
Một lớn một bé nhìn nhau, sau đó Tước Thu nhìn ra chỗ khác trước, khẽ “khụ” một tiếng ngượng ngùng để hóa giải sự lúng túng của chính cậu.
Cậu nhìn vu vơ xung quanh, trong lòng vẫn đang thắc mắc: Sao mọi người đều nhìn mình như vậy nhỉ?
Không phù hợp với thiết lập yếu đuối mảnh mai của Omega ở thế giới này?
Vậy chi bằng, cậu ôm Mao Mao nhảy xuống khỏi thùng hàng cao hai mét này, rồi lại giẫm lên chiếc ghế đẩu của Dodd, trèo lên xe lần nữa?
Rất rõ ràng nếu như cậu thực sự làm như thế thì, chắc chắn sẽ nhận được sự khiếp sợ lần nữa.
Nhưng Tước Thu cũng rất oan uổng.
Cậu vốn không biết giá trị vũ lực và thể lực của Omega ở thế giới này gần như bằng 0.
Đừng nói dễ dàng trèo lên thùng xe cao hai mét giống như cậu, sợ là khi lên một chiếc xe ô tô bình thường họ cũng cần có người hầu đặt ghế và từ từ dìu lên xe.
Nếu không phải đa số Omega đều là hệ chữa trị mang gen thực vật, có nơi dụng võ của riêng mình thì quả thật chính là loại phế vật đẹp đẽ danh xứng với thực rồi.
Bởi vì quá mức kinh ngạc, cho nên nỗi buồn và sự không nỡ chia xa đều tan biến gần hết.
Sau khi phi thuyền của Dương Thụ bay đi rất xa, phả ra khí thải và cát bay tứ tung, Dodd vẫn cắp ghế duy trì trạng thái kinh ngạc một lúc lâu vẫn chưa thể thoát ra.
Mà không lâu sau khi Dương Thụ mang theo Tước Thu và Mao Mao rời khỏi, có hai nhóm người lần lượt đến phố Grassy.
Một trong đó chính là người mặc áo trắng đã thất thần khi nhìn quỹ đạo hạ cánh của Tước Thu trong buổi tối cậu đến tinh cầu Darkness.
Dường như bọn họ có mục đích giống nhau – đều muốn tìm kiếm vị thượng tướng đế quốc bị mất tích ở tinh cầu Darkness nhưng lại tuyên bố với bên ngoài là đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, đồng thời cũng là người thừa kế vương vị