Bản thể của Tước Thu là thực vật, trời sinh không hiểu tình yêu của con người, càng không hiểu hành động để lộ tuyến thể của Morfa với mình là đang có ý cầu yêu.
Cậu chỉ cảm thấy từ khi lớn lên, Mao Mao có gì đó hơi bất thường, đôi khi còn thể hiện một cách khá lạ.
Nhưng cụ thể lạ ở đâu và tại sao lại lạ như vậy, cậu nghĩ thế nào cũng không ra.
Đối diện với bầu không khí mập mờ này, bông hồng nhỏ không hiểu sự đời xoa xoa đầu Alpha như xoa đầu cún con, nói giọng qua loa: “Được rồi, tôi biết rồi, cún con ngoan.”
Sợi râu màu bạc vui vẻ đong đưa sang trái sang phải, Morfa biết đủ bèn dừng, thoải mái kéo dài khoảng cách giữa mình và Tước Thu, thần thái thản nhiên như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tước Thu với đôi mắt bạc xinh đẹp sáng ngời như ánh trăng.
Tình cảm khác lạ của cậu ta với Tước Thu giống như bẩm sinh đã có rồi vậy.
Trước đây khi ở giai đoạn ấu trùng, cậu ta đã vô cùng ỷ lại Tước Thu, và sau khi bước vào giai đoạn côn trùng trưởng thành, cảm giác ỷ lại quá mức này ngày càng biến chất theo vận tốc ánh sáng, chuyển hóa thành một cảm giác chiếm hữu bệnh ho,ạn.
Morfa càng tiếp xúc với Tước Thu với dáng vẻ không có chuyện gì, thì cảm giác chiếm hữu như ăn sâu cắm rễ trong từng mạch máu ấy lại càng thêm kiên cố.
Alpha cố gắng nói với bản thân rằng phải bình tĩnh, tạm thời không thể để lộ suy nghĩ thực sự của mình với Omega trước mặt.
Cậu ta muốn tiến từng chút một, từng bước chậm rãi, không muốn mẹ sợ hãi.
Morfa mỉm cười nhìn Tước Thu.
Hai người giữ khoảng cách an toàn, cảm giác nguy hiểm trong tiềm thức của Tước Thu cũng theo đó tan đi.
Bấy giờ cậu mới từ từ nhận ra, nếu đúng như lời Morfa nói rằng pheromone mục tiêu có thể giải phóng biểu hiện của bản thân, vậy chẳng phải chứng minh cậu đã được ý thức của thế giới này tiếp nhận và dần dần trở thành một Omega thực sự hay sao?
Sau khi quan sát được điểm này, nhất thời Tước Thu không biết đối với mình thì chuyện này là tốt hay xấu.
Nếu như được chấp nhận và âm thầm bị cải tạo thành Omega, vậy phải chăng cũng đang nói lên rằng cho dù cậu khôi phục thực lực vào thời kỳ mạnh nhất, cũng sẽ không bao giờ quay về Trái Đất được nữa?
Nhưng nếu như không được chấp nhận, có khi nào cậu sẽ bị coi như kẻ xâm nhập từ bên ngoài và tiêu diệt không?
Tước Thu rơi vào thế khó đôi đường.
Morfa nhạy cảm phát hiện hoa hồng nhỏ bỗng dưng im lặng, khi cậu cười rộ lên sẽ lộ ra một chiếc răng khểnh, đầu nhọn như răng nanh của loài mãnh thú sư tử hay hổ.
“Mẹ sao thế?”
Tước Thu không biết nên nói thế nào, cảm giác phiền muộn bất lực dâng lên trong tim cậu: “Tôi không đoán rõ được thế giới này, càng không muốn đến thế giới này.”
Rất ít khi cậu thể hiện mặt bi quan tiêu cực ra ngoài, nhưng giờ phút này, trước mặt thiếu niên Morfa, dường như cuối cùng cậu cũng tìm được nơi trút bầu tâm sự.
Alpha vui vẻ vì Tước Thu bằng lòng thể hiện nội tâm trước mặt mình, cậu ta hơi ngả người về phía trước, vươn tay sửa sang lại tóc mái hơi rối giúp Omega.
Morfa nói: “Mặc dù không biết mẹ xảy ra chuyện gì, nhưng dù là con hay thế giới này, con nghĩ chúng con đều vô cùng mong ngóng và hy vọng mẹ đến nơi đây.”
Tước Thu mím môi, cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt cậu: “Tại sao lại mong ngóng?”
Morfa dựa vào gần hơn, áp trán mình lên trán đối phương, đôi mắt dịu dàng màu trắng bạc tìm kiếm tầm mắt Tước Thu.
Cuối cùng thì ánh sáng của mặt trăng và mặt trời đã gặp nhau ngay thời khắc này.
Cậu ta nói bằng giọng gợi cảm đặc biệt của mình: “Mẹ cho con ấm áp, ánh sáng và cứu chuộc như một vị thần.
Đối với con mà nói, sự có mặt của mẹ chính là cuộc đời mới của con.”
“Con nghĩ, đối với thế giới này cũng sẽ như vậy.”
Màu vàng đại diện cho hy vọng và ấm áp, hoa hồng đại diện cho sinh mệnh và lãng mạn, tất cả những thứ này hòa hợp cùng nhau, chính là điều mà thế giới tối tăm mục ruỗng, tàn nhẫn và lạnh lẽo này ước ao, là sự cứu chuộc mà bọn họ luôn mong đợi.
Tước Thu không hoàn toàn tin tưởng lời Morfa, nhưng không thể không nói, có một người bằng lòng nghe bạn tâm sự, bằng lòng nhẫn nại an ủi bạn, ở bên bạn, cho dù không thể giải quyết vấn đề nhưng cũng là một bài thuốc hay.
Bản thân Tước Thu cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu như cậu đã được đưa tới thế giới này, cho dù tốt xấu, đúng sai, trước khi tìm được đường về, cậu cứ yên tâm ở đây vậy.
Tục ngữ có câu, nếu như đã đến thì ắt sẽ có cách giải quyết.
Giờ đây coi như cậu đã thuyết phục được bản thân, bước trên con đường mà sau khi xuất phát rồi cậu sẽ chẳng còn đường quay đầu nữa.
Nhưng Morfa biết, muốn Tước Thu thực sự dung nhập và tiếp thu thế giới này, sợ rằng chỉ là hy vọng xa vời mà trong một khoảng thời gian ngắn không thể thực hiện được.
Có điều cậu ta không nóng vội, cậu ta sẽ kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.
Từ đầu tới cuối Morfa luôn tin rằng, rồi sẽ có một ngày Tước Thu chấp nhận nơi đây bằng cả tấm lòng.
Sau khoảng thời gian hoang mang ngắn ngủi, Tước Thu nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.
Cậu nói với Morfa: “Bây giờ cậu trưởng thành rồi, không thể giải thích lai lịch cậu như khi còn bé nữa, người ta sẽ không tin tưởng.
Giờ mà bại lộ, e rằng sẽ kéo theo rắc rối không nhỏ.
Cho nên tôi vẫn thiên về phương án che giấu sự tồn tại của cậu, làm vậy mới bảo vệ cậu được an toàn.”
Ở phương diện dự báo nguy hiểm, Tước Thu có trực giác hết sức nhạy bén.
Cách xuất hiện và chủng tộc kỳ lạ của Morfa đều không bình thường, nhưng nếu như động não suy nghĩ thì cũng nên biết rằng, trước khi bước vào thời kỳ phản tổ kết kén, chắc hẳn cậu ta là một sự tồn tại không thể xem thường.
Không phải Tước Thu nói xấu đế quốc, nhưng kết hợp những chuyện cậu chứng kiến và nghe được trong suốt hành trình từ tàu Elibiz đến phố Grassy, rồi đến trường quân sự tinh cầu Darkness, phương thức tiến hóa quái lạ của Morfa, khả năng cao sẽ bị theo dõi.
Bị người theo dõi không phải chuyện đơn giản.
Morfa nhún vai: “Chuyện của con, con sẽ nghe theo ý mẹ hết.
Không cần biết thế giới ngoài kia có biết được sự tồn tại của con hay không, chỉ cần được ở cạnh mẹ, dù không có thân phận con cũng bằng lòng.”
Cậu ta có lòng tin mù quáng với Tước Thu, tin tưởng rằng dù cả thế giới này hại cậu ta thì Tước Thu sẽ không làm thế.
“Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt của cún con như thế nữa.”Tước Thu khẽ ho một tiếng mất tự nhiên, sao cậu luôn cảm thấy giọng điệu của Morfa chẳng khác nào nữ chính bi thảm bị gã đàn ông cặn bã vứt bỏ trong mấy bộ phim máu chó thế nhỉ?
Ánh mắt Morfa sáng lên, vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm vào cậu.
Tước Thu dời mắt sang chỗ khác: “Vậy đành để cậu chịu thiệt trước, tạm thời ẩn nấp dưới vỏ sâu lông, đừng để lộ thân phận thật của mình.”
“Được, thưa mẹ.” Morfa gật đầu.
Tước Thu lại nhìn cậu ta.
Hai người cứ nhìn nhau mãi hồi lâu.
Căn phòng ký túc xá chìm vào khoảng im lặng ngắn ngủi, sau một hồi giằng co, Tước Thu cất tiếng hỏi trước: “Tại sao cậu còn chưa biến về sâu lông?”
Chẳng biết Morfa có đang giả ngu hay không, cậu ta hỏi với giọng ngốc nghếch: “Bây giờ ở đây không có người ngoài, chẳng lẽ con cũng phải làm…”
Một bàn tay trắng nõn lành lạnh che miệng cậu ta, khiến mấy chữ còn lại nghẹn trở về.
“Được rồi, tôi không có ý đó.”
Morfa nghe lời dừng lại, nhìn ngón tay Omega đặt trên môi mình, chớp chớp mắt.
Tước Thu cảm thấy hơi nóng mà Alpha thở ra bỏng tay như hòn than, cậu rụt tay về, làm như không có chuyện gì, nhưng lòng bàn tay chạm vào môi đối phương, có nơi m.ềm mại nào đó đang khẽ run lên.
“Được rồi, muốn sao thì nói luôn giờ đi.”
Morfa nhiệt tình lao tới Tước Thu: “Con muốn ngủ cùng mẹ ~.”
Tuy đây là phòng ngủ đơn nhưng không gian chỉ lớn chừng ấy, giường cũng khá nhỏ.
Dáng dấp Morfa cao to hơn Tước Thu nhiều, lao vào Tước Thu giống như con Samoyed chỉ dựa vào chân sau, động tác này khiến cho chiếc giường nhỏ đáng thương lung lay như sắp rụng rời, bốn chiếc chân giường mỏng manh kêu cót két dưới nền đất.
Cả người Tước Thu ngả về sau, suýt nữa ngã xuống giường, nhưng ngay lập tức được Morfa đã chuẩn bị từ trước ôm lấy eo cậu kéo về phía mình.
“Mẹ cẩn thận một chút.” Cậu ta bật cười hớn hở.
Đối diện với tên đầu sỏ gây chuyện, Tước Thu dứt khoát ngó lơ cậu ta, điều chỉnh phương hướng, ngả về sau, đặt đầu xuống là ngủ luôn.
Đứa con bất hiếu cứ thế ôm eo nhỏ của mẹ cũng nằm xuống theo, hết sức vui vẻ vì đã được như mong muốn.
Cậu ta vùi cả đầu mình vào phần gáy tỏa ra mùi thơm nhạt của Omega, say mê hít mấy hơi, giống như chú bươm bướm lạc được vào trang viên hoa hồng, hoàn toàn chìm đắm trong mùi thơm lãng mạn của hoa hồng.
Tước Thu quay lưng lại với cậu ta, cảm thấy dường như phần cổ mình đang bị một con chó nhỏ cọ lung tung, làm cậu ngứa ngáy.
Morfa nằm chẳng yên chút nào, nghiêng người quan sát Tước Thu tỉ mỉ, từ vầng trán trơn mượt, đôi mắt khép chặt, cho tới thùy tai trắng trẻo nhỏ xinh, chóp mũi cao…
Cậu ta hỏi: “Mẹ, mẹ thích con hơn hay thích Mao Mao hơn?”
Tước Thu: “…”
Sao cậu thấy câu này, rất giống mấy câu kinh điển mà đám họ hàng vô duyên trên Trái Đất ưa hỏi con nít thế nhở?
Chính là câu hỏi thiểu năng “Cháu thích bố hơn hay thích mẹ hơn?”.
Cho dù là Mao Mao hay Morfa, dẫu rằng tính cách hơi khác biệt nhưng trong lòng Tước Thu, bọn họ đều là một người, tất nhiên cậu sẽ thích cả hai rồi.
Có điều, đối diện với một Morfa biết cách chiếm lợi ích hơn một Mao Mao tâm tư nhạy cảm, Tước Thu biết rõ người này thích được đằng chân lân đằng đầu, không thể quá thuận theo cậu ta được, phải vừa đấm vừa xoa.
Cho nên Tước Thu chẳng thèm mở mắt ra, nói chẳng cần suy nghĩ: “Mao Mao vừa đáng yêu lại vừa nghe lời, là áo bông nhỏ của tôi, cậu thấy thế nào?”
Morfa tủi thân: “Con là áo chống đạn của mẹ.”
“…”
Tước Thu lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngủ đi.”
Ánh trăng bàng bạc chiếu qua khung cửa sổ, dịu dàng trải xuống mặt đất.
Trong căn phòng ký túc xá nho nhỏ của trường quân đội yên lặng tới mức chỉ còn tiếng thở đều đều quấn lấy nhau.
Đối với Tước Thu và Morfa mà nói, đây là một đêm yên tĩnh hiếm hoi, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, đêm nay là một đêm khó ngủ.
Viện nghiên cứu gen đế quốc.
Chiếc đèn vàng tối khống chế bằng nhiệt độ rủ thẳng xuống, chiếu xuyên qua bề mặt thủy tinh trong suốt, bắn thẳng vào trong hộp nuôi dưỡng màu lục.
Ánh sáng phản xạ ra mang theo cả màu vàng ảm đạm pha lẫn với màu đen sẫm, tôn lên bầu không khí quỷ dị trong căn phòng thí nghiệm này.
Omega dáng vẻ ôn hòa mặc áo măng tô dài màu trắng như áo của bác sĩ, không cài khuy mà phanh ra tùy ý, bên trong kèm theo một chiếc áo len cao cổ màu be, tôn lên vóc dáng vừa cao vừa gầy của anh ta.
Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa thấp, buông phía sau gáy, cả người toát lên hơi thở học thuật.
Anh ta quay lưng lại với bàn thí nghiệm, phần hông dựa vào mép bàn thí nghiệm lạnh lẽo, ánh mắt tập trung nhìn vào bản báo cáo trong tay.
Trợ thủ đứng bên cạnh là một Beta rất bình thường, đang báo cáo tình huống gần đây nhất cho anh ta.
“Tám giờ hai mươi phút sáng ngày hôm nay, vật thí nghiệm số 35 xuất hiện dị biến vùng da cục bộ.
Căn cứ vào kết quả thí nghiệm đối với tổ chức dị biến được cắt ra, tế bào đè kháng trong cơ thể anh ta đang phân chia nhanh chóng, đã nuốt hết những tế bào bình thường ở vùng tay.
Dựa vào kinh nghiệm trước đây, nếu như ngày mai những tế bào đề kháng trong cơ thể còn tiếp tục gia tăng, vậy thì thí nghiệm dung hợp gen đối với vật thí nghiệm số 35 sẽ được tuyên bố thất bại.”
Omega kia không ngẩng đầu lên, chỉ cong cong khóe môi, đôi môi hơi đỏ kia thêm phần rực rỡ dưới mái tóc màu đen.
“Còn số 41 thì sao?”
Rõ ràng biết đối phương không nhìn mình, thậm chí anh ta còn chẳng ngẩng đầu nhưng không biết tại sao, trợ thủ Beta lại vô thức căng thẳng, vươn tay lau mồ hôi theo thói quen mới phát hiện trên trán đã chảy không ít mồ hôi lạnh.
Cổ họng anh ta run run cất lời: “Tình huống hiện tại của vật thí nghiệm số 41 rất bình thường, người phụ trách anh ta đang theo dõi rất chặt.
Một khi phát hiện có gì bất thường sẽ lập tức báo lên cho anh ngay.”
Omega gật đầu, thuận tay giở sang một trang báo cáo: “Theo sát hơn một chút, hiện tại thời gian cấp bách hơn rồi, vật thí nghiệm được cung cấp càng ngày càng ít, không thể xuất hiện bất cứ sai sót nào.”
“À còn nữa, Mallow thế nào rồi, đã vào trường quân đội Tinh cầu Capital phải không?”
Trường quân đội tinh cầu Capital cũng chính là chỉ Học viện quân sự số 1 của đế quốc.
Thấy biểu cảm của Omega trước mặt không thay đổi nhiều, trợ thủ không khỏi thở phào, cái lưng cong cong bấy giờ cũng hơi thẳng lên chút.
Anh ta trả lời: “Rất thuận lợi.
Mallow chính là Omega cấp A duy nhất của khóa này trong trường quna đội tinh cầu Capital, không có gì bất thường trong suốt quá trình trúng tuyển, không khiến bất cứ ai hoài nghi, có điều…
Anh ta hơi do dự, không biết có nên nói thẳng nghi ngờ của mình hay không.
“Nhưng mà gì?”
Cuối cùng Omega mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kia tựa như hố đen thần bí và lặng im của vũ trụ khiến người ta không dám nhìn thẳng, là nỗi sợ hãi sẽ bị cắn nuốt.
Trợ thủ Beta nói: “Nhưng mà trước khi Mallow rời khỏi viện nghiên cứu, rõ ràng cấp bậc gen chỉ đạt B, tại sao…”
Tại sao khi không cấp B lại biến thành cấp A được?
Theo lý mà nói, bất kể là Alpha, Omega hay Beta, cấp bậc gen bẩm sinh đã cố định, khó mà thay đổi.
Càng là người có cấp bậc gen cao thì càng dễ nắm trong tay tài nguyên phong phú.
Cho nên Alpha quý tộc thường chọn Omega ưu tú nhất, mà bọn họ có thể tìm được trong phạm vi năng lực của mình, hai người sẽ kết hợp sinh ra đứa con có cấp bậc gen cao.
Còn với cư dân bình thường thì sinh tồn đã là vấn đề nan giải, nói gì đến rảnh rang quan tâm tới chuyện đời sau.
Sinh con nếu không là Beta bình thường nhất thì cũng là Alpha cấp thấp nhất, còn Omega, trên nguyên tắc thì gia đình bình dân không thể sinh Omega được.
Đứng trước sự khác biệt do con người tạo nên này, dân chúng bình thường hiếm