Ba Alpha hoang mang ngơ ngác tưởng mình đã lên thiên đường, nhưng dù có mơ bao nhiêu lần bọn họ cũng chưa từng dám mơ tới cảnh này.
Đến khi Tước Thu ngái ngủ dụi mắt bước ra thì cả bọn mới giật mình.
“Oáp…”
Tước Thu khó hiểu nhìn nhóm Alpha, “Sao mấy cậu ngồi đây? Trời còn sớm mà?”
Nói chưa tròn câu thì bỗng thấy hai mắt Đường Bất Điền sáng lòe loè lao về phía mình, mồm gào to “công chúa vạn tuế”.
Tước Thu nhém bật ngửa ra sau, cậu vội vàng giữ thăng bằng, ngó qua thì bắt gặp ánh mắt kích động của Figo chững chạc và Hứa Phong hướng nội.
Tước Thu ngơ ngác bị Đường Bất Điền nâng giữa không trung, khoé mắt trông thấy các chậu hoa xếp thành hàng đã nảy mầm, cậu lẩm bẩm “mới hai hôm mà đã nảy mầm rồi à, nhanh thật đấy!”.
Sau đó cậu mới dần hiểu ra, lý do bọn họ kích động như vậy.
Hứa Phong không nhịn được mà khom lưng chạm vào những mầm non mơn mởn, động tác hết sức dè dặt, thậm chí còn không dám thở mạnh sợ sẽ dọa những mầm non yếu ớt xinh đẹp này.
Cậu ta lẩm bẩm: “Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy thực vật vừa nảy mầm, còn nhiều đến vậy nữa.
Lúc trước khi anh trai tôi còn ở đây, những cây con anh ấy tận tâm chăm sóc cũng đáng yêu như thế.”
Đến cả Figo chững chạc nhất cũng xúc động rơm rớm nước mắt, cậu ta mỉm cười ngẩng đầu nhìn Tước Thu, thành khẩn giống như tín đồ trung thành nhìn thần linh của mình.
“Thu Thu…” Giọng cậu ta xen chút nghẹn ngào: “Với tôi, cậu giống như thần linh cứu vớt thế giới, luôn mang đến những kỳ tích mà người khác không cách nào đếm xuể.”
Dù Tước Thu đã chuẩn bị sẵn phản ứng của mọi người, nhưng giờ cậu vẫn bị luống cuống.
Cậu vốn tưởng mình đã sống ở đây đủ lâu, chứng kiến đủ nhiều, nắm rõ cách sống của người dân, nhưng cậu đã đánh giá quá thấp khát vọng của họ đối với hoa lá cỏ cây.
Chính xác hơn là khát vọng đối với sinh mệnh.
Người chưa từng trải qua sẽ không hiểu được, chấp niệm của thế giới này đối với nó lớn đến mức nào.
Đường Bất Điền thả Tước Thu xuống, móc điện thoại nhắm vào mầm hoa cát mọc đẹp nhất, tay cậu ta run run suýt đánh rơi cả điện thoại.
Hứa Phong sụt sịt, hỏi cậu ta: “Cậu đang làm gì vậy?”
Đường Bất Điền nói mà chẳng quay đầu: “Đám nhãi trên diễn đàn trường suốt ngày châm chọc Thu Thu không biết trồng cây, tôi phải chụp mấy tấm đăng lên để bọn họ mở mang tầm mắt, chuyện người khác không làm được chưa chắc Thu Thu cũng không làm được!”
Hứa Phong sáng tỏ và đồng ý.
“Này, đợi đã.” Ngoài dự đoán là Tước Thu cản Đường Bất Điền: “Cậu đừng đăng ảnh vội.”
Đường Bất Điền đã chụp xong, nghe Tước Thu nói vậy thì khó hiểu: “Sao thế Thu Thu? Cậu không biết đám nhãi ranh kia coi thường cậu đến mức nào đâu, đây là cơ hội tốt để cho tụi nó một bài học.”
Tước Thu giải thích: “Tôi hiểu ý cậu, cũng không phải cấm cậu đăng nhưng giờ chưa phải lúc, chờ khi chúng cành lá sum suê nở hoa rực rỡ rồi hẵng đăng, vậy chẳng phải càng sốc hơn sao?”
Đường Bất Điền mở to mắt: Phải ha, sao cậu ta không nghĩ ra nhỉ? Còn chuyện gì khiến mấy thằng nhãi ranh kia sốc hơn thế nữa?
Tước Thu lại nói: “Chờ hoa nở cũng không lâu đâu, cùng lắm một tháng thôi.”
Giọng Tước Thu bình thản thờ ơ, nhưng lại làm Figo và Hứa Phong kinh ngạc nhìn nhau.
Đường Bất Điền im lặng tính toán thời gian, hai mắt phát sáng: “Vậy là thi cuối kỳ xong, tôi có thể được ngắm hoa nở rồi ư?!”
Tước Thu gật đầu.
Đường Bất Điền kích động nhảy tưng tưng tại chỗ: “Tôi hạnh phúc chết mất!!!”
Bây giờ càng nhìn Tước Thu cậu ta càng thấy toàn thân Tước Thu như dát một lớp ánh sáng vàng, dòm sao cũng thấy vui mắt, trong lòng càng thêm sùng bái.
Figo và Hứa Phong cũng nghĩ y vậy, ba Alpha thật lòng cảm thấy bọn họ phải xài hết may mắn cả đời này mới gặp được Tước Thu.
Tước Thu vươn vai trong gió nhẹ sớm mai, dựa vào lan can ban công nhìn nhóm Alpha bận rộn, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười sung sướng hài lòng.
***
Ô Hải căng thẳng ngồi ở hàng ghế dài trước phòng khám, trên ông ta còn hai Alpha đang đợi khám nữa.
Alpha sơn dương xếp hàng phía trước nhận ra Ô Hải, liếc hỏi: “Đây chẳng phải Ô Hải sao? Nghe nói mấy hôm trước ông mua vài lọ thuốc xoa dịu giá rẻ ở chợ đen, xài thấy ổn không?”
Các Alpha và Beta đang xếp hàng tuy chả biết đầu đuôi nhưng vẫn bị thu hút bởi “chợ đen” và “thuốc xoa dịu”, vừa đứng chờ tới lượt khám vừa tranh thủ hóng drama.
Ô Hải chính là Alpha trung niên đã mua năm lọ thuốc an ủi của Tước Thu, chẳng qua nhìn trạng thái hiện tại đã tốt hơn nhiều so với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch lúc trước.
Nghe Alpha sơn dương mỉa mai mình, dù trong lòng không vui vì bị xúc phạm nhưng ông ta vẫn nghiêm túc nói: “Tôi không nỡ uống hết, chỉ uống thử ba lọ, hiệu quả tốt giống như có dòng nước ấm dịu êm gột rửa kinh mạch và tinh thần của tôi, mỗi đêm không còn bị cơn đau đầu tra tấn tới mất ngủ nữa.”
Ô Hải tưởng mình giải thích chân thành thì Alpha sơn dương bỏ qua, nhưng rõ ràng gã ta đang cố tình gây sự, nghe ông đáp xong thì gã cười mỉa: “Đó là do ông chưa từng được xài thuốc xịn thôi, cái hiệu quả an thần kia cũng đáng nhắc tới à? Hai tên Beta buôn lậu đó chưa biết chừng đã thêm ít thuốc an thần vào, thế mà ông lại coi như bảo bối.”
Ô Hải đút tay vào túi, nắm chặt lọ thuốc xoa dịu đã uống hết, cố dằn cơn giận của mình rồi hỏi bằng giọng lạnh tanh: “Boole, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Alpha sơn dương tên Boole thấy bầu không khí hơi căng thì cười thiện lành, nhưng lời ra khỏi mồm lại khiến Ô Hải buồn nôn như nuốt phải ruồi.
“Haiz, ông căng quá chi, tôi đâu có thuốc ông mua là hàng giả, nhưng tiền nào của nấy, đồ giá rẻ sao sánh được với đồ đắt tiền.
Ông nói coi đúng không?”
“Dù lỡ xui mua phải hàng giả thì cũng đâu phải lỗi của ông, là do hai tên Beta ác độc bán thuốc giả mà?”
Ô Hải cáu lên: “Cậu!”
Đúng lúc này, y tá Beta gọi tên Boole.
“Đây đây, tôi tới liền.” Alpha sơn dương cười nịnh bợ, nhưng khi quay lưng thì lại là gương mặt khác.
Lúc bước ngang qua Ô Hải, Boole giả mù sa mưa vỗ vai ông: “Không sao, tôi biết kinh tế ông khó khăn không mua được thuốc tốt.
Chờ lát nữa kết quả kiểm tra không quá xấu, tôi có thể chia cho ông một liều thuốc xoa dịu.”
Ô Hải ghét bỏ đẩy tay gã: “Không cần.”
Dù bệnh gen có phát tác ông ta cũng không muốn lấy đồ của Boole rồi nghe mấy lời sỉ nhục.
Boole cười nhạo, bỏ lại câu “rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt”, sau đó theo y tá Beta vào phòng khám.
Boole đã đi nhưng những lời bàn tán xung quanh Ô Hải vẫn chưa chịu dừng, các Alpha và Beta xếp hàng đằng sau thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng còn đánh giá ông.
“Nghe nói mấy hôm trước, Alpha xuất ngũ kia mua thuốc xoa dịu ở chợ đen hả?”
“Xuỳ, thuốc xoa dịu gì chứ? Bữa đó tôi cũng ở đó mà, hai Beta bán thuốc lậu kia bán dịch dinh dưỡng chứ không phải thuốc xoa dịu.”
“Vậy chẳng phải phí tiền rồi sao?”
“Ham rẻ thì ráng chịu.
Mấy thằng bán thuốc giả chuyên gạ đám Alpha đường cùng này mà.
Sao ông ta không nghĩ thuốc xoa dịu bán trong bệnh viện cả nghìn tệ, ngoài chợ đen bán vài trăm tệ mà cũng tin được à? Mua rồi có dám xài không? Đến lúc đó chẳng ngăn được, còn khiến bệnh gen phát tác trước.”
“Nói nhỏ thôi, ông ta dòm mình kìa!”
“Dòm thì sao? Chúng ta nói thật mà, không tin đợi lát nữa coi kết quả kiểm tra là biết, bệnh gen phát tác là chuyện sớm muộn.”
Nói chưa dứt câu thì có tiếng hét phẫn nộ kinh hãi của Alpha sơn dương vọng ra từ phòng khám, cắt ngang lời xì xào của người bên ngoài.
“Gì cơ?!! Không, không thể có chuyện đó được!”
“Không thể nào!!!”
“Rõ ràng mỗi ngày tôi cũng uống thuốc xoa dịu, bệnh gen khống chế rất tốt mà, sao lại có nguy cơ cao được?!!”
Nhóm Alpha và Beta dòm nhau, chả hiểu mô tê gì.
Chợt thấy Alpha sơn dương Boole bị mấy Alpha bảo vệ trong phòng khám đuổi ra ngoài.
Lúc gã bị khiêng ra, trên mặt còn mang vẻ không thể tin được, đôi mắt trừng lớn vì sợ hãi, ngơ ngác như bị rút cạn linh hồn.
Boole bị quăng mạnh xuống đất, gã chưa chịu bỏ cuộc muốn xông tới thì bị y tá Beta cản lại.
“Bác sĩ đã nói rồi, tinh thần lực của anh hết sức hỗn loạn và sẽ phát bệnh gen bất cứ lúc nào.
Bây giờ anh vùng vẫy thì thời gian của anh càng rút ngắn, có sức ở đây gây sự chi bằng tìm cách khống chế để ngăn bệnh đừng tệ thêm.
Nếu không mấy hôm nữa, đội trị an sẽ xử lý luôn anh đấy.”
Vừa nghe Alpha có nguy cơ phát tác bệnh gen cao thì nhóm Alpha và Beta đang hóng drama lập tức né ra xa, giống như né thứ gì đó bẩn thỉu lắm vậy.
Cũng bởi do bệnh gen sẽ phát tác theo bầy, bọn họ chẳng muốn khi không bị liên luỵ.
Chút hy vọng le lói của Boole cũng tan biến theo lời y tá, gã nằm gục dưới đất, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như suối.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, từ dáng vẻ đắc ý trước mặt Ô Hải ban nãy biến thành dáng vẻ sụp đổ như hiện tại.
Gã mất hồn mất vía lẩm bẩm: “Không thể nào… không, không thể nào…”
Y tá Beta quay sang nhìn Ô Hải đang sợ hãi, nói: “Đến lượt chú rồi, nhanh lên.”
Ô Hải nhìn tình trạng thê thảm của Boole thì vô thức nghĩ đến mình, nỗi sợ hãi với căn bệnh gen đã tới đỉnh điểm.
Ông ta hoảng loạn gật đầu, cố gắng nhích lê đôi chân đã bủn rủn.
“Vâng, vâng, tôi tới liền.”
Giây phút ông ta bước vào phòng khám, còn nghe tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh.
“Lại thêm người nữa rồi.”
“Alpha này trông quen lắm, hình như tuần nào cũng tới, có lẽ tình trạng lần này cũng không mấy lạc quan.”
“Ai mà biết được? Người ta mua được thuốc xoa dịu xịn ở chợ đen cơ mà? Chưa biết chừng bệnh tình chẳng giảm mà còn khỏe hơn thì sao?”
“Ha ha ha, ông ta có dám nói thế đâu!”
Ô Hải siết chặt lọ thuốc xoa dịu rỗng, đôi chân vốn mềm nhũn như có thêm sức mạnh, bước từng bước vào trong.
Khoảnh khắc nằm lên thiết bị kiểm tra, trái tim ông ta như vọt lên tới cổ họng.
Có lẽ Ô Hải tới đây quá nhiều lần nên bác sĩ quen mặt ông ta rồi, vừa chỉnh thiết bị vừa trò chuyện giúp ông ta bớt áp lực.
“Gần đây thế nào? Khống chế ổn chứ?”
Ô Hải căng thẳng gật đầu, cổ họng không thể phát ra tiếng.
“Thả lỏng chút, tâm trạng sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra đấy.”
“Vâng, vâng.”
Ô Hải hít sâu mấy hơi để bản thân thả lỏng hơn.
“Đừng căng thẳng.”
Bác sĩ ấn phím khởi động thiết bị kiểm tra, giường kiểm tra từ từ nâng lên tới khi ông ta nửa ngồi