“Đúng là xui xẻo, tại cậu cứ bắt tôi chạy từ khu đô thị chính qua đây để cứu tụi sinh viên đó.
Giờ thì hay rồi, cứu mà người ta chẳng biết ơn, còn bị mắng là Alpha tồi nữa.
Nhục nhã hết sức, đó giờ tôi đâu có chịu ấm ức thế này.”
Khiếu Nguyệt vừa đi vừa bực bội trách móc.
Giọng nói máy móc như AI vang ra từ máy truyền tin: “Thì đấy, anh có phải là Alpha tồi đâu, mà còn là thằng ngu hết thuốc chữa.”
“Này Hà Kiệt Hi, thằng ranh mi ngứa đòn đúng không? Mắc gì xát muối vào vết thương anh hoài vậy?”
Hà Kiệt Hi lười nghe hắn nói xàm, mặt vô cảm: “Nếu anh thông minh thì lúc biết Omega kia có liên quan đến Thượng tướng, anh sẽ không đánh rắn động cỏ khiến đối phương đề phòng anh.”
“Cậu nói nghe đơn giản nhở, bộ tưởng Omega tôi gặp giống với nhóm Omega õng ẹo cáu bẩn chắc? Tôi nói cho cậu biết, cậu ta khó chơi hơn cả tên ngu Liễu Trường Minh kia đấy.” Khiếu Nguyệt tức muốn chửi đổng, đùng đẩy cho Hà Kiệt Hi: “Cậu giỏi vậy sao không đi gặp cậu ta đi?”
“Anh là công binh, dựa vào cấp bậc gen và năng lực chiến đấu, còn tôi dựa vào đầu óc.
Công việc chúng ta khác nhau, anh nên hiểu rõ điều này.”
Chỉ một câu ngắn ngủi của Hà Kiệt Hi đã khiến Khiếu Nguyệt cởi mũ giáp, tức tới dựng đuôi xù lông: “Vậy cậu nói coi, chúng ta phải làm gì tiếp theo?!”
Hắn cố ý phóng đại sự thật, thổi phồng sợ hãi: “Biết đâu chừng Thượng tướng đang chịu khổ hình trong tay Omega kia, sống chết chưa rõ.
Chúng ta là thuộc hạ trung thành nhất của anh ấy, tất nhiên phải nhanh cứu anh ấy ra ngoài chứ đúng không?!”
Hà Kiệt Hi: “…”
Khiếu Nguyệt lại nói: “Cậu biết không, trên người Omega kia toàn mùi pheromone của Thượng tướng thôi, sực nức như sắp tràn ra ngoài ấy! Hừm, người không biết còn tưởng bọn họ lên giường tám trăm lần, sinh con luôn rồi.
Có khi Thượng tướng còn bị cắt cả tuyến thể rồi ấy, hu hu hu, Thượng tướng khổ quá à.”
“Tôi đã ghi âm lại toàn bộ những lời anh nói.” Giọng Hà Kiệt Hi lạnh tanh, “Chờ khi Thượng tướng về, tôi sẽ phát cho anh ấy nghe.”
Khiếu Nguyệt điếng hồn.
Cuối cùng lỗ tai Hà Kiệt Hi cũng yên tĩnh: “Dị năng của Thượng tướng đâu dễ lấy vậy.
Chắc hẳn hiện giờ anh ấy vẫn ổn, nên chúng ta không phải vội.”
“Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, e rằng…”
Hà Kiệt Hi ngắt lời: “Đến cả anh còn biết, trên tinh cầu Darkness này không chỉ có một con mắt theo sát tung tích của Thượng tướng.”
“Nhưng hiện tại chỉ có chúng ta biết…” Khiếu Nguyệt đang nói bỗng im bặt.
Hắn dừng bước, nhìn Hà Kiệt Hi trên màn hình, khẽ chau mày: “Ý của cậu là…”
“Bọn họ không biết, vậy thì anh khiến cho bọn họ biết.”
“Có người còn suốt ruột hơn cả chúng ta.”
Biểu cảm Khiếu Nguyệt bỗng nghiêm túc, đầu óc bắt đầu nhảy số, có rất lời muốn nói nhưng đến cuối cùng lại nuốt xuống tất cả.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm theo cách của cậu.” Hắn đáp.
*
Thời gian đếm ngược kỳ kiểm tra thực chiến kết thúc, đội của An Úy Nhiên vẫn chưa liên lạc được với đội của Tước Thu.
Chiến đấu với trùng tộc vùng biên giới, gặp phải sóng trùng cánh đen, đôi bên lạc mất nhau, đàn trùng bao vây dưới mặt đất… Ở trong tình huống này, mất liên lạc quá 72 tiếng đồng hồ, kết cục của đội Tước Thu gần như quá rõ ràng.
Không một ai, đến cả Figo hay Đường Bất Điền cũng chẳng dám ôm hy vọng lạc quan.
Theo kết quả tiêu diệt trùng tộc thì bọn họ coi như đã thắng lợi, ấy vậy mà trên đường trở về chẳng ai thấy vui vẻ vì điều này, mặt ai cũng u ám nặng nề, trong đội vắng đi tiếng cười nói, mọi người đều cắm mặt mà đi.
Figo đi một mình cuối đội ngũ, triệt để né tránh những ánh mắt khác lạ nhìn về phía mình.
Bởi vì chuyện cậu ta tự tay giết chết đồng đội, nên tân sinh viên năm nhất của hệ chiến đầu đều có thành kiến với cậu ta.
Một số còn quá đáng hơn, ví dụ như Alpha sói đen mỗi lần đi ngang qua Figo đều lạnh lùng buông lời châm chọc.
Những người khác thì lẳng lặng tránh xa khi Figo đứng gần mình.
Từng là một trong những đại biểu tân sinh viên hệ chiến đấu nóng bỏng tay, vậy mà chỉ trong một đêm đã chẳng ai thèm ngó ngàng đến.
Trừ An Úy Nhiên và Đường Bất Điền, Figo gần như bị tất cả tân sinh viên cô lập.
Đối mặt với sự thay đổi nghiêng trời lệch đất đó, nói Figo không bị ảnh hưởng gì là giả.
Trên thực tế, cậu ta đang phải gánh chịu sức ép tinh thần cực lớn.
Mỗi tối nhắm mắt, trong đầu cậu ta đều xuất hiện hình ảnh An Úy Nhiên giương sút bắt chết đội trưởng và bản thân giết chết đồng đội, cậu ta bị bóng đè dày vò tới không thể ngủ yên.
Nhưng giờ Figo không quan tâm đến những điều đó nữa, chuyện cậu ta lo lắng nhất lúc này là an nguy của Tước Thu.
An Úy Nhiên nhìn ba