Đường từ thị trấn cũ lên thành phố mất khoảng hai tiếng đi đường, còn để đến biệt thự Bạch gia thì mất thêm khoảng hai mươi phút nữa.
Vẫn là nhiệm vụ ngoài giờ của Tôn Thanh Thanh, nhưng lần này không chỉ có Thẩm Ninh và Tiêu Hạ mà còn có cả chú Lâm nữa.
Chú Lâm cũng là lần đầu được đưa đón một cách trịnh trọng như vậy nên có chút không quen.
“Cô Tôn à, giày của tôi toàn bùn đất sợ là sẽ làm bẩn xe của cô, hay cứ để tôi đi bộ cũng được.” Chú Lâm cúi xuống nhìn đôi giày cũ lấm lem của mình chợt chạnh lòng, sợ rằng lần này cũng như những lần trước sẽ bị người ta đuổi xuống xe vì vẻ ngoài không mấy đẹp đẽ hay giàu sang của mình.
“Chú Lâm à, đây không phải xe của tôi mà là xe gia đình của Bạch thiếu và Lâm thiếu.
Chú đừng ngại, là tôi không đủ chu đáo để chú phải lặn lội từ dưới quê lên đây.
Chú mà đi bộ mà Bạch thiếu cho tôi bay màu công việc đó.” Tôn Thanh Thanh giữ nụ cười xinh đẹp trên môi và thái độ thì lễ phép hết mực, đối với người chú này của cậu không hề có một ánh mắt coi thường nào cả.
“… Vậy tôi xin nghe lời cô vậy.
Tôi không muốn vì mình mà cô bị khó xử.” Chú Lâm cười ngại ngần nhìn cô rồi cũng chịu lên xe ngồi.
Tôn Thanh Thanh nhìn người đàn ông ấy bước lên xe mà không khỏi nhớ về những ngày tháng cô mới từ quê lên thành phố, vất vả khó khăn biết bao, cũng từng rất tự ti về hoàn cảnh của mình.
Cho tới khi gặp được Bạch Vũ, anh tuy rằng lãnh đạm tàn nhẫn với tất cả nhưng với cô thì chưa bao giờ quá nặng lời, còn rất tốt bụng mà lắng nghe hoàn cảnh của cô nữa, anh đã có ơn với cô, rất nhiều.
Lại tới người đàn ông này, cậu nhóc Lâm Sơ Mặc chắc chắn rất giống chú của mình, đều đặc biệt suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, thật hiền lành và dịu dàng.
“Chào chị Thanh Thanh.” Tiêu Hạ vẫy tay với Tôn Thanh Thanh một cái rồi cười tươi rạng rỡ.
“Em có một câu hỏi là chị có thấy ngán ngẩm khi thường xuyên phải gặp mặt tụi em không?” Thẩm Ninh đứng trước mặt Tôn Thanh Thanh dáng vẻ tinh nghịch hỏi cô.
“Có chứ.
Mà biết làm sao được, trách nhiệm của chị mà.
Nào mau lên xe đi.” Tôn Thanh Thanh cũng cười tươi nhìn Thẩm Ninh rồi đẩy người lên xe, sau đó cũng lên ngồi cùng.
Chiếu xe từ từ lăn bánh.
“Cô Tôn à, mấy người này là…?” Chú Lâm ngồi ở hàng ghế sau cùng chợt lên tiếng hỏi, mắt thì dè chừng nhìn sang anh vệ sĩ lực lưỡng ngồi bên cạnh.
“À, mọi người bỏ kính ra đi.” Tôn Thanh Thanh nhìn mấy vệ sĩ đi cùng mình ra lệnh.
Vệ sĩ từ công ty bảo vệ luôn luôn lấy vest đen, giày da làm đồng phục, dáng vẻ vừa lịch sự vừa vô cùng chỉnh tề.
Nhưng vì để cho sang trọng và đáng sợ hơn thì họ còn đeo thêm kính râm nữa.
Chú Lâm nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của họ thì cũng hơi sợ một chút, không nhịn được nên mới hỏi.
Rốt cuộc nhìn thấy cả ba người vệ sĩ nghe răm rắp lời Tôn Thanh Thanh thì còn phải giật mình hơn.
Chú Lâm và một anh vệ sĩ ngồi ở cuối xe, Thẩm Ninh và Tiêu Hạ thì cùng Tôn Thanh Thanh ngồi hàng ghế giữa.
Hai vệ sĩ còn lại thì ngồi ở ghế phụ và là tài xế lái xe.
“Hôm nay hình như là người khác phải không chị?” Thẩm Ninh rất nhanh chóng phát hiện ra mấy vệ sĩ không phải là người cũ hay đi đón bọn họ.
“Ừ.
Những người kia được phân đi bảo vệ cho Lâm thiếu và hai vị tiểu thư rồi.” Tôn Thanh Thanh điềm đạm đáp lời.
“Cô Tôn, hai đứa nhỏ nhà tôi không làm phiền tới Bạch gia chứ, tụi nó có quậy phá hay hư hỏng gì không?” Chú Lâm nghe thấy Tôn Thanh Thanh nhắc tới con gái mình thì cũng lo lắng hỏi.
“Theo như tôi thấy thì không.
Hai vị tiểu thư rất ngoan ngoãn lễ phép, cũng rất hiểu chuyện.
Hai cô ấy chắc được thừa hưởng sự dịu dàng và hiểu biết từ chú đấy.” Tôn Thanh Thanh bỏ qua những lúc hai đứa nhỏ quậy phá, chỉ chăm chú khen một câu rất chân thành.
“À, tôi hiểu rồi.” Chú Lâm máy móc gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, chỉ trầm mặc quay đi.
“Chị Thanh Thanh! Sơ Mặc có em bé thật hả?” Tiêu Hạ ngó sang phía Tôn Thanh Thanh nhanh nhảu hỏi.
“Ừm.
Em bé được khoảng mười tuần rồi.” Tôn Thanh Thanh mỉm cười trả lời.
“Tụi em và chú Lâm có mang tới rất nhiều đồ bổ để cho Sơ Mặc ăn đó.
Em muốn gặp được cậu ấy lắm.” Thẩm Ninh cũng không giấu nổi sự vui mừng.
“Đi một đoạn nữa là tới rồi.” Tôn Thanh Thanh chỉ về phía trước cho hai người xem.
Đang nói chuyện vui vẻ thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Chồng ơi, chị đâu rồi?” Tiếng của Hướng Hương Vãn ở đầu dây bên kia.
“Chị