Lâm Sơ Mặc ngồi một chỗ lặng yên xoa xoa cái bụng nhỏ mềm mại đang hơi nhô lên một chút, trong đầu là muôn vàn câu hỏi vì sao.
Từ trên lầu bước xuống, Bạch Vũ đang chuẩn bị một vài đồ bổ dưỡng cùng với dì Chúc.
Đồ bổ dưỡng dành cho bà bầu nhưng không phải cho cậu mà là cho người khác.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đây, sống lưng cậu lạnh toát, cả người chợt run rẩy nhẹ.
Tuy không xảy ra hậu quả đáng tiếc nhất nhưng cũng để lại trong tâm trí cậu một vết thương sâu sắc, khó mà lành lại.
Người đàn ông đó rốt cuộc chính là ba chồng của cậu, nhưng lúc ấy ông ta lại không suy nghĩ được những điều đúng đắn nhất, chỉ nương theo bản năng mà làm càn.
Cho tới bây giờ khi nghe được tin chấn động ấy, cậu vẫn có cảm giác ông ta là một kẻ ích kỉ, chỉ chăm chăm lấy lợi ích về mình.
Quay trở lại khoảng hai tiếng trước, cậu vẫn còn say giấc trên chiếc giường êm ái quen thuộc, Bạch Vũ đã có mặt ở công ty và đang tham gia một cuộc họp nội bộ khá quan trọng.
Tất cả mọi người cùng tham gia cuộc họp ấy bị Bạch Vũ dọa cho căng thẳng mặt mày, ai cũng hồi hộp và khiếp sợ chực chờ giây phút anh bùng nổ.
Vậy mà chỉ một cuộc điện thoại khiến cho những kẻ sắp rơi xuống bờ vực tuyệt vọng như được cứu vớt một lần nữa.
“Tôi nghe!” Bạch Vũ phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng họp.
“Cậu nghe cho kĩ những gì tôi sắp nói đây, cẩn thận không lại xỉu ngang đó.” Tiếng Bạch Xuyên ở bên kia nghiêm trọng đến đáng sợ.
“Nói đi, nhiều lời quá.” Bạch Vũ nhíu mày.
“Phải ngồi chắc chắn nha.” Bạch Xuyên vẫn chưa thôi đùa cợt.
“Không nói thì cúp đây.” Bạch Vũ mất kiên nhẫn.
“Êy khoan khoan, được rồi tôi nói.
Hôm nay tôi có được yêu cầu phải đi thăm khám tại nhà bệnh nhân là omega, cậu biết là ai không?” Bạch Xuyên hào hứng kể.
Đọc thê???? các chương ????ới tại ++ ????гU???? tг????????ện.????n ++
“Có liên quan đến tôi…” Bạch Vũ thừa biết, chỉ cần gọi điện kiểu này là biết có liên quan đến anh, nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra là mình có quen omega nào khác bên ngoài.
“Không những liên quan mà còn cực kỳ quen thuộc.
Là mẹ cậu đấy.” Bạch Xuyên hớn hở, ngay tới tiếng cười cũng có thể lọt vào điện thoại.
“Bà ấy làm sao? Không phải đang bị nhốt chung với ông ta sao.” Bạch Vũ nhíu mày, ngữ khí trầm xuống, sắc mặt cũng tối hẳn đi.
“Đúng rồi đấy.
Và cậu không thể nào ngờ được những gì mà ông ta đã làm với bà ấy đâu.” Bạch Xuyên cảm nhận được thái độ kia của Bạch Vũ lại càng vòng vo, không nói tới chuyện chính.
“Bớt nói nhảm đi.
Rốt cuộc bà ấy bị làm sao?” Bạch Vũ hết kiên nhẫn, giọng cũng lớn hơn, anh vì mất bình tĩnh mà đứng dậy khiến cho nhân viên trong phòng họp được phen hú hồn.
“Thì bà ấy có bầu đó, cậu sắp có em rồi nha, chúc mừng chúc mừng.” Bạch Xuyên cũng không giữ nổi nữa, vừa cười đùa vừa tuyên bố tin tức chấn động.
“Điên!!!” Bạch Vũ nghe xong khó tin đến mức mắng luôn anh trai mình, xong liền cúp máy.
Nghĩ ngợi thêm một chút vẫn cảm thấy có điều gì đó không thỏa đáng nên lại mở máy gọi điện lại cho Bạch Xuyên.
“Nói lại cho tôi nghe, bà ấy bị làm sao?” Bạch Vũ chưa đợi người bên kia đùa cợt mình đã lạnh lùng nói.
“Bà ấy bị nghiện rượu, trong lúc say đã cùng với người đàn ông đó phát sinh quan hệ, kết quả là cậu có thêm một đứa em như hiện tại.” Bạch Xuyên cũng bình tĩnh hơn lần gọi trước, giải thích cặn kẽ cho anh hiểu.
“Ông ta điên rồi sao? Sao lại để chuyện đó xảy ra được.” Bạch Vũ khó tin mà hỏi lại.
“Dù sao thì bây giờ A Vũ chắc sẽ bận rộn hơn gấp bội lần ấy chứ, vừa phải chăm con vừa phải chăm em… Hài hước thật sự.” Bạch Xuyên lần nữa cười đùa trước sự éo le trong cuộc đời cậu em trai.
“Cứ làm như anh không có liên quan gì ý nhỉ.
Anh cũng có một nửa dòng máu giống đứa nhỏ đó, hơn nữa còn phải khám và kiểm tra thường xuyên cho bà ấy nữa.
Không ai hơn ai đâu.” Bạch Vũ hạ giọng, cho dù chuyện có khó tin đến mấy cũng không hẳn là không thể tiếp nhận nổi, hơn nữa, anh bây giờ ngoài chuyện của cậu thì không để tâm nhiều tới chuyện của người khác.
“…” Bạch Xuyên nghe những lời em trai nói, nụ cười trên môi tắt ngúm như nắng cuối ngày hạ.
Xung quanh như có luồng gió giá rét thổi qua khiến Bạch Xuyên thở dài.
“Đậu xanh có lá, hai mươi tám tuổi đầu rồi tự dưng có thêm một đứa em.
Không thể hiểu nổi.”
“Rồi còn đùa cợt mà nói tôi nữa không.” Bạch Vũ nghe câu mắng của anh thì hài lòng.
“Hiện tại tôi đang ở chỗ bà ấy, cậu sắp xếp rồi qua đây chút đi.
Cho dù không chấp nhận họ, nhưng máu mủ không dễ vứt bỏ đâu.
Bà ấy còn nói cậu đưa Sơ Mặc đi