Trung tâm thương mại đông đúc người, ngược hay xuôi chậm rãi hay vội vã đều có, việc va chạm phải người khác khả năng cao là sẽ xảy ra.
Nhưng cứ nhìn thấy hai người dáng dấp nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, còn xinh đẹp động lòng người nắm tay nhau vui vui vẻ vẻ đi phía trước, phía sau có một dì lớn tuổi cùng ba người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen bí ẩn, nguy hiểm thì phải kinh hãi mà né tránh.
Hễ có người lại gần hai vị xinh đẹp ấy thì ba người áo đen phía sau sẽ ngay lập tức bước lên ngăn chặn, không nói nhưng sẽ dùng ánh mắt để cảnh báo phải tránh xa ngay lập tức.
Hướng Hương Vãn nghịch ngợm kéo cậu vào một gian hàng bán đồ ăn nhanh, còn đòi cậu mua kem cho mình.
Cậu lên tiếng hỏi mấy người đi sau có ăn không, quay lại định mua lấy cho mình rồi cho Hướng Hương Vãn mỗi người một que kem thì bị dì Chúc nhắc nhở.
“Thiếu gia, đang mang thai không được ăn đồ quá lạnh, hơn nữa hàng quán bên ngoài không đảm bảo an toàn…” Dì Chúc nói nhỏ vào tai cậu tránh để người khác nghe thấy.
“Cháu biết rồi, vậy cháu mua cho Vãn Vãn, sẽ chỉ ăn một miếng thôi.
Dì có ăn không?” Cậu hơi thất vọng nhưng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.
“Vậy thiếu gia mua hai que đi, ăn một chút rồi đưa cho họ cũng được.
Tôi không ăn đâu.” Dì Chúc lần nữa thì thầm.
“Cháu biết rồi.” Cậu nghe xong gật đầu sau đó kêu nhân viên ra làm cho hai que kem vị dâu.
Một que đưa cho Hướng Hương Vãn đang mòn mỏi chờ đợi, một que thì bản thân cậu cắn lấy một miếng rồi đưa cho Phương Bắc Giản cầm giúp.
“Đi tiếp thôi.” Hướng Hương Vãn ngó thấy có gian hàng quần áo ở phía xa xa liền kéo cậu đi tiếp.
Vừa vào tới gian hàng đó, Hướng Hương Vãn đã lướt lướt qua mấy giá treo đầm, váy áo các thứ, mặc dù mẫu mã đa dạng, màu sắc cũng rất đẹp nhưng mấy kiểu này hầu như đã khá cũ, nhà cô vốn chẳng thiếu.
Nhìn cậu và ba anh chàng vệ sĩ cứ ngơ ngác đứng ở bên ngoài thì Hướng Hương Vãn chán nản, đang tính rời đi thì ánh mắt chợt va phải một giá treo váy bầu ở góc trong gian hàng.
“Tiểu thư, cô muốn mua váy bầu sao?” Cô nhân viên đi theo Hướng Hương Vãn nãy giờ thấy cô nhìn về phía váy bầu chằm chằm thì lên tiếng hỏi.
“Nhìn xinh quá…” Hướng Hương Vãn thốt lên một câu sau đó quay ra gọi cậu vào “Lâm Sơ Mặc, cậu mau vào đây.”
“Hả?” Cậu ngơ ngác ngó vào bên trong, chân cũng thành thật mà đi tìm Hướng Hương Vãn.
“Không bắt cậu mặc được mấy cái này thì hôm nay tôi không phải họ Hướng nữa.” Hướng Hương Vãn thích thú cầm một chiếc váy bầu hình con vịt cực đáng yêu lên, miệng vừa lẩm bẩm vừa cười rất nguy hiểm.
“Gì đấy?” Cậu vào đến chỗ Hướng Hương Vãn đang đứng, trong đầu chỉ có một thắc mắc là tại sao lại gọi cậu vào khi mà ở đây chỉ có đồ cho nữ thôi.
“Chị này, mấy chiếc váy này omega nam cũng mặc được đúng không?” Hướng Hương Vãn nhìn cô nhân viên đứng bên cạnh hỏi.
“Dạ phải, đây là váy được thiết kế đặc biệt dành riêng cho người mang bầu, omega nam hay nữ đều có thể mặc được.” Cô nhân viên cũng rất niềm nở giới thiệu các mẫu váy xinh xắn.
“Lâm Sơ Mặc, mau vào kia thử váy đi.” Hướng Hương Vãn cười cười dí bộ váy mỏng manh màu hồng nhạt vào người cậu, miệng ra lệnh.
“Mặc váy?!! Không!!” Rõ ràng là một đứa con trai, tạm thời bỏ qua cái omega gì đó đi, cho dù thế nào nam nhân như cậu cũng không thể mặc váy.
Huống hồ còn lấp lánh lấp lánh rồi lại dây nơ tán loạn thế kia, cậu mà mặc vào chắc chân váy lộn lên đầu mất.
“Em trai ngoan, đây là váy bầu… Là váy bầu đó, cậu đang mang cháu tui trong bụng đó, chẳng nhẽ cậu cứ mãi mặc áo phông quần vải mãi sao?” Hướng Hương Vãn hơi bực mình với cậu nhưng không dám nặng lời, chỉ có thể dỗ dành hết mức cưng chiều như một em bé.
“Nhưng mà tui sợ không vừa.” Cậu thật lòng không có thích việc mặc váy cho lắm, nhưng thấy Hướng Hương Vãn an ủi liền lung lay.
“Không sao, thử một chút đi nếu không vừa thì sẽ đổi sang cái to hơn.” Hướng Hương Vãn cất lời dụ dỗ cậu đồng ý.
“Nhất định phải mặc sao?” Cậu nhăn mặt.
“Đương nhiên, năn nỉ cậu đó, mặc cho tôi xem nha.” Hướng Hương Vãn thấy không dụ dỗ được thì làm vẻ mặt phụng phịu mà năn nỉ cậu.
“Vậy thì… Chỉ lần này thôi nhé.” Cậu miễn cưỡng cầm lấy chiếc váy rồi lật đật đi vào phòng thay đồ.
Hướng Hương Vãn và dì Chúc ngồi ở ghế đợi cậu thay đồ, còn ba anh chàng vệ sĩ thì đứng ở bên ngoài gian hàng canh chừng.
Cậu ở trong phòng thay đồ ngó nghiêng cái váy một lúc chủ yếu chỉ để nhìn cách mặc, sau đó mới bắt đầu c ởi đồ trên người ra.
Lúc sáng Bạch Vũ giúp cậu thay đồ, áo phông ngắn tay rộng rãi và một chiếc quần âu cũng khá thoải mái, đi thêm một đôi giày bệt màu đen.
Kiểu phối đồ này khiến cho người khác nhìn vào cậu như thể nhìn thấy một vị tiểu thiếu gia được gia tộc bảo bọc rất kĩ càng, là bộ dáng ngây thơ, thuần khiết, chưa vướng bụi trần.
Loay hoay mất một lúc thì cuối cùng chiếc váy cũng ngay ngắn mà mặc trên người, cậu nhìn bản thân trong gương rõ là xinh đẹp, đáng yêu và mềm mại nhưng miệng nhỏ lại bĩu bĩu rồi phun ra một chứ “Xấu!!!”
“Lâm Sơ Mặc, cậu xong chưa vậy?” Hướng Hương Vãn ngồi bên ngoài bắt đầu thấy sốt ruột.
“Xong… Xong rồi…” Tiếng cậu ngập ngừng đáp lại.
“Vậy thì còn ở trong đó làm gì, mau ra đây…” Hướng Hương Vãn nghe thấy thì cười cợt mà giục cậu nhanh hơn.
“Nhưng mà… Tôi thấy nó cứ mát mát sao ấy …” Hai chân cậu lúc này bị cảm giác mát lạnh làm cho mất tự nhiên, bình thường mặc dù cũng hay mặc quần đùi thoải mái mát mẻ nhưng cảm giác khi mặc váy vẫn là một thứ gì đó rất khác.
“Cậu không ra là tôi vào trong đó đấy…” Hướng Hương Vãn đứng dậy bước dần về phía phòng thay đồ.
“Được rồi… Để tôi ra…”
Vén tấm rèm che qua một bên, cậu chậm chạp bước từng bước ra khỏi phòng thay đồ.
Hai tay nắm chặt lấy hai bên váy, chân cũng mất tự nhiên mà chỉ dám bước từng chút một.
“Tôi bảo rồi mà… Đúng là lụa đẹp