Không biết cái máu biến thái từ đâu nổi lên mà anh ta bắt đầu theo dõi cậu nhóc từ sáng tới tối, cậu làm gì, ăn gì anh đều biết, còn biến thái tới độ cậu nhóc ăn gì thì anh phải hành thư ký đi mua bằng được để ăn cùng.
Chắc người ta biết người ta zui...
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Mặc dù đang họp nhưng anh vẫn hướng ánh mắt về phía Tôn Thanh Thanh ra hiệu cho cô tới gần.
"Sếp nói đi" Tôn Thanh Thanh cúi đầu gần chỗ anh lên tiếng
"Tôi muốn ăn cháo" Anh nói nhỏ vào tai cô, tay lại chỉ chỉ vào màn hình máy tính xách tay của mình.
Cảnh cậu đang đứng bếp nấu cháo đập vào mắt hai người
"..." Tôn Thanh Thanh có chút bất lực nhìn anh
"Làm thêm ngoài giờ, có thưởng" Anh nhìn cô kiên định
"Nhưng mà..." Tôn Thanh Thanh đang tính từ chối lại nhìn thấy có người bước vào đứng cạnh cậu trong bếp
"Xuyên...!Hừ, bệnh viện hết việc làm rồi hay sao mà anh ta tới đó suốt thế, tối hôm trước mới tới rồi sao nay lại tới nữa vậy?" Anh nhíu mày, hai tay túm lấy cái màn hình máy tính, giọng điệu bực bội
"Anh không muốn người ta tranh thủ tình cảm của Lâm thiếu gia thì tới đó ở cùng cậu ấy đi.
Chứ cứ ở đây đố kỵ này nọ, rồi đòi tôi mua mấy món trẻ con thì làm được gì hả sếp" Tôn Thanh Thanh chán nản nhìn anh sếp của mình, đối phó với mấy cái người mưu mô xảo quyệt thì từng bài từng bài dễ như trở bàn tay, sao bây giờ lại tỏ ra mình ngây thơ đồ, mình không biết gì đồ.
Ấu trĩ, ngu đột xuất...
"Tưởng tôi không muốn sao? Còn chưa dọn đồ của tôi từ bên kia về đâu.
Cả tôi và cô đều ở thành phố M thì làm gì có thời gian về đó.
Bây giờ tui nhờ cô mua hộ bát cháo cũng khó khăn thế sao?" Anh nhăn nhó giống như một đứa trẻ không có được thứ mình muốn, ánh mắt vừa đáng thương vừa giận dỗi nhìn cô
"Gì đây, làm nũng hả? Không có cửa với tôi đâu.
Anh mau làm việc cho xong đi rồi về mà làm nũng với vợ anh" Tôn Thanh Thanh khoanh hai tay lại, lạnh lùng nói
"Tôi khổ quá mà...!Thư ký của tôi không mua cho tôi bát cháo...!Tôi còn phải phát thưởng cho cô ta..." Anh ngả ra ghế, vẻ mặt đơ ra như vừa ngủ dậy, giọng nói nhàn nhạt kèm vài cái thở dài thành công khiến cô thư ký nổi cáu
"Vâng vâng, bát cháo chứ gì, em đây sẽ mua cho anh thưa anh trai" Tôn Thanh Thanh dậm chân bỏ đi.
Trước đây, ngay đến một nụ cười thoải mái cũng hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt của Bạch Vũ thiếu gia, người được mệnh danh là thiếu gia đào hoa tàn nhẫn nhất trong số những thiếu gia nhà giàu ở thành phố S.
Tôn Thanh Thanh cô chính là sợ Bạch Vũ khí chất mạnh mẽ mà tàn nhẫn đó.
Nhưng, khi cái vị Lâm thiếu gia kia bắt đầu có mặt ở nhà họ Bạch thì cái khí chất đặc biệt lạnh lẽo kia như bốc hơi khỏi người Bạch Vũ vậy, đã mất hình tượng thì chớ, từ khi nào lại học được cái thói biến thái dòm con người ta từ sáng tới tối, mặt thì hết ngơ lại ngáo, rồi lại còn làm nũng đòi cô đi mua đồ ăn nữa.
Có khi nào bị đoạt hồn rồi không...
Tôn Thanh Thanh vừa đi vừa nghĩ ngợi, xong lại cười khổ mà lắc lắc đầu.
Chưa có nói, bây giờ mới chỉ là đang tìm hiểu thôi, không biết yêu vào rồi thì cái thân thư ký như cô không biết còn bị hành hạ đến như thế nào nữa
Công tác ở thành phố M mất một tuần, cuối cùng dự án sản phẩm mới cũng được thông qua.
Anh mệt mỏi nằm trong phòng riêng tại công ty, nhìn đồng hồ cũng đã hơn 7h tối.
Anh thả lỏng người, không buồn nhúc nhích cứ như vậy chìm trong bóng tối của căn phòng.
"Sếp, có điện thoại" Tôn Thanh Thanh cũng không khá hơn anh là bao, giọng điệu uể oải gõ cửa phòng anh mấy lần
"Ai vậy, không có gì thì cúp máy đi" Anh vẫn bất động, chỉ có giọng nói lạnh lẽo vang lên
"Lâm thiếu gia gọi.
Nếu anh không muốn nghe vậy tôi cúp máy đây" Tôn Thanh Thanh thấy anh mệt mỏi định quay người rời đi
"Vào đi" Anh đã bước tới cửa từ lúc nào, còn mở cửa cho cô
"Anh nghe đi, tôi xử lý