Sau khi đã chăm sóc chu đáo cho Ân Ly, cậu dẫn anh và thư ký Tô về nhà bà cậu.
Tuy là không còn ai ở đây nhưng hẳn là hai đứa nhỏ vẫn tới đây giúp cậu dọn dẹp cho nên căn nhà giống như lúc cậu vừa mới rời khỏi.
"Đây là nơi em lớn lên phải không?" Bạch Vũ bước vào cửa, nhìn quanh một lượt rồi nhìn cậu.
Từ góc độ của anh lúc này chỉ có thể thấy đỉnh đầu cậu cùng những lọn tóc không ngoan ngoãn mà dựng lên
"Ừm, tôi cùng bà tôi sống ở đây.
Ân Ly vẫn luôn dọn dẹp nơi này giúp tôi nên anh có thể nghỉ ngơi ở đây.
Cần gì thì nói với tôi" Cậu nhìn anh cứ ngơ ngác nhìn căn nhà nhỏ bằng phòng ngủ ở biệt thự trên thành phố mà bật cười, kéo tay anh ngồi xuống ghế
"Phòng của cậu đâu?" Bạch Vũ ngồi xuống bên cạnh, nhìn vào đôi mắt đã không còn lo sợ của cậu chợt hỏi
"Làm gì?" Cậu khó hiểu hỏi lại
"Tôi muốn nghỉ ở đó" Anh bình thản đáp lời, cứ hồn nhiên mà chiếm tiện nghi của cậu
"Ở đó" Cậu chỉ về phía cánh cửa nhỏ màu xanh nhạt đang đóng im lìm
"Thư ký Tôn, cô giúp chú Lâm làm thủ tục chuyển trường đi.
Tôi muốn nghỉ một chút, khi nào ăn tối nhớ gọi tôi.
Còn nữa, để mắt đến hai...!à không, ba anh em nhà họ Lâm này giúp tôi" Anh quay qua nhắc nhở thư ký một chút rồi theo hướng cậu chỉ mà vào phòng cậu.
Căn phòng không lớn, chỉ đủ chỗ cho một chiếc giường đơn, một tủ đồ nhỏ và một cái bàn học, nhìn qua rất ngăn nắp, gọn gàng.
Chỉ cần nhìn vào căn phòng cũng biết, chủ nhân của nó là người như thế nào.
Anh đưa những ngón tay thon dài tinh tế chạm vào từng gáy sách trên kệ, lướt qua chúng rồi dừng lại ở một quyển sổ nhỏ màu đen.
Không thèm hỏi chủ nhân, anh lấy cuốn sổ xuống, lại rất thản nhiên ngồi xuống chiếc giường mềm mại, mở nó ra đọc.
"Ngày gần với hiện tại nhất...
Bà không còn nữa rồi, không biết phải làm thế nào để sống tiếp nữa đây...!Cô nói có người muốn làm quen với mình...!Nhưng lại sợ họ là người xấu...!Thẩm Ninh nói, không được dễ dàng tin người khác nếu không sẽ bị bán đi mất...!Nhưng không còn tiền nữa rồi.
Không muốn bị bán đi đâu nhưng muốn trả ơn cô chú, muốn giúp đỡ A Ly và A Nguyệt...!Còn nữa, muốn đi học...!Muốn được học vẽ...!Muốn được sống thoải mái mà không phải lo nghĩ mình sẽ bị bắt nạt lúc nào..."
Anh có chút lặng đi khi đọc những dòng chữ cậu viết.
Hóa ra khi gặp anh, cậu có tâm trạng như vậy cho nên khi thấy anh ghét bỏ thế nào không tình nguyện thế nào đều kiên định muốn cùng với anh.
Trầm tư nhìn cuốn sổ trong tay, lại quay ra nhìn xung quanh căn phòng.
Anh mở tủ đồ của cậu ra, một mùi sữa đào thoang thoảng quyện qua mũi anh.
Là mùi pheromones của cậu, tủ đồ được đóng kín, bảo quản cẩn thận nên mùi hương của chủ nhân vẫn còn vương lại trên quần áo.
Anh nhắm mắt hít một hơi rồi nằm dài ra chiếc giường, nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Về phía cậu, đi quanh căn nhà một lượt giống như sống lại trong từng khoảnh khắc lúc trước.
Định đi vào phòng mình rồi lại chần chừ đứng ở cửa, cậu trong lúc mê man tối qua vẫn có chút ý thức nên mới biết anh vậy mà ở bên cậu cả buổi tối.
Có lẽ vì vậy mà bây giờ anh mới muốn ngủ như vậy.
Cậu không muốn làm phiền đến anh nên đã ra khỏi nhà, đi dạo xung quanh một chút, tâm trạng căng thẳng lúc sáng cũng đã thoải mái hơn.
Đang ngây ngô bước từng bước trên đường vắng ban trưa thì phía sao có thứ gì đó đâm vào chân cậu với lực rất lớn khiến cậu ngã mạnh xuống đất.
"Đau quá..." Cả hai đầu gối và khuỷu tay vì ma sát với mắt đường mà trầy xước đến chảy máu.
Cậu nhìn qua một chút mấy vết thương đó rồi lại nhìn về phía cái thứ vừa đâm mình.
"Tao còn tưởng là công tử bột từ thành phố nào lại ghé đến nơi khỉ ho cò gáy này mà đi dạo hóa ra là thứ súc vật nhà mày à.
Lâu rồi không có gặp mày, xem ra được người ta nuôi cũng trắng trẻo, đẹp đẽ hơn đấy." Một đám thiếu niên trạc tuổi cậu, mặc đồng phục trường đang ngồi trên xe đạp.
Người vừa lên tiếng nói chuyện với cậu cũng là đứa cầm đầu cả đám, bắt nạt cậu từ tiểu học cho tới khi lên cấp ba, Ngôn Lạc.
"Ngôn Lạc..." Cậu có chút bất ngờ cùng sợ hãi nhìn đám "bạn cũ" trước mặt
"Sao vậy, thấy tụi tao chào hỏi nhiệt tình quá nên không nói nên lời hả, súc vật" Một người ở bên cạnh Ngôn Lạc cũng lên tiếng góp vui
"Tao đoán nhá, có phải mày nhớ tụi tao quá cho nên mới quay trở về đây không.
Chắc tại không có ai quan tâm mày hằng ngày giống như tụi tao nên mày nhớ hả" Một kẻ khác cũng khinh bỉ mà lên tiếng
"Tao nghĩ là không đâu.
Có lẽ nó quay về vì hai con nhỏ em nó thôi.
Mày biết không, tối qua tao đã tới nhà chú mày, lôi con nhỏ em của mày ra ngoài, rồi cho nó uống thuốc kích thích loại mạnh đấy" Ngôn Lạc nhếch môi cười nhìn cậu, vẻ mặt khinh bỉ cùng kiêu ngạo nói với cậu mà hắn coi như đang nói với vật nuôi nhà hắn
"Không được động đến em ấy"