Cậu từ trong giấc ngủ dài tỉnh lại, ngơ ngác nhìn quanh phòng mình một lúc, cảm nhận được sự nhức mỏi từ trên người cậu khẽ thở dài.
Tối qua, sau nụ hôn của Bạch Vũ cơ thể cậu cũng đã bớt nóng hơn, nằm gọn trong lòng anh cảm nhận hơi ấm và sự an toàn mà anh mang lại.
Đợi được một lát, thuốc ức chế cuối cùng cũng phát huy tác dụng, cơ thể đã bình thường lại, Bạch Vũ đặt cậu nằm ngay ngắn lại trên giường, cũng đắp chăn lại cho cậu, thân mật ghé vào tai cậu nói một câu "Ngủ ngon" tặng kèm một cái cười mỉm.
Cậu đưa hai tay che lấy hai bên má đỏ ửng lên của mình nhớ lại từng cử chỉ thân mật của hai người tối qua.
Cậu đã nghĩ Bạch Vũ có lẽ rất quan tâm mình cho nên mới dịu dàng như vậy, mới có thể nhẫn nhịn cả đêm ở bên cạnh cậu mà không hề làm gì quá giới hạn.
Bạch Vũ của hiện tại cũng khác xa hoàn toàn so với lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Anh có thể dịu dàng ôn nhu được như bây giờ cậu đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, không mong gì nhiều hơn.
"Lâm thiếu gia, xuống ăn cháo thôi" Dì Chúc gõ cửa phòng cậu lên tiếng gọi.
"Cháo? Sao hôm nay dì lại nấu cháo?" Cậu có hơi ngạc nhiên, bước xuống giường mở cửa cho bà.
"Thiếu gia dặn hôm nay phải nấu cháo cho cậu, cậu cảm thấy trong người thế nào? Có mệt lắm không?" Dì Chúc ân cần hỏi han.
"Cháu không sao, ngủ tới giờ nên cũng không còn mệt nữa.
Dì xuống trước đi, lát con xuống" Cậu mỉm cười, miễn cưỡng đáp lời với bà.
"Vậy cậu xuống nhanh rồi ăn cho nóng nhé.
Để nguội sẽ không còn ngon nữa" Dì Chúc vỗ nhẹ vào cánh tay cậu rồi cũng rời khỏi.
Cậu đóng cửa lại rồi tựa vào cửa thở dài, nói không mệt đúng là nói dối mà...!Cả tay và chân đều mỏi nhừ, cả người cũng không có sức làm gì.
Cậu ngoan ngoãn xuống phòng ăn ăn hết bát cháo còn nóng hổi của mình sau đó khi chuẩn bị lê lết cái thân xác kia lên phòng đi ngủ thì dì Chúc nói có khách tới, là bạn của mình, cậu tò mò ngó ra cửa lớn chờ đợi.
"Sơ Mặc..." Thẩm Ninh đứng ở ngoài cổng lớn thấy cái đầu nhỏ của cậu ngó ra nhìn mình thì hét lớn.
"Mặc Mặc...!Bảo bối của tớ..." Tiêu Hạ không chần chừ mà lao thẳng vào nhà ôm chầm lấy cậu sung sướng.
"Tiêu Hạ....!Thẩm Ninh...!Sao hai người lại tới đây?" Cậu ngơ ngác nhìn hai cô bạn đang dính chặt lấy người mình mà hỏi
"Tất nhiên là thăm cậu rồi! Nhớ cậu quá đi à, bảo bối..." Tiêu Hạ bẹo bẹo hai cái bánh bao trắng trẻo mà đã lâu rồi cô mới được gặp lại.
"Ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng, Tiêu Hạ, đừng có giống như kẻ biến thái cuồng shota nữa đi" Thẩm Ninh rất bình thản nói, túm lấy áo của Tiêu Hạ kéo cô ngồi xuống ghế sofa trước.
"Lâm thiếu, chào buổi sáng" Tôn Thanh Thanh sau khi đã phân phó đám vệ sĩ ở ngoài cửa liền bước vào.
"Chị Tôn, chào buổi sáng.
Là chị đưa hai người họ tới đây sao?" Cậu nhìn Tôn Thanh Thanh với hai túi xách lớn trong tay liền nhận ra
"Ừm, tôi đã hứa với hai cô bé rồi.
Lâm thiếu không phiền khi tôi không nói trước cho cậu chứ?" Tôn Thanh Thanh nhã nhặn mỉm cười, thấy khuôn mặt ngây ngô của cậu liền thấy không đúng.
"Không phải, em chỉ nghĩ đáng ra người nên làm việc đó là em, không nên làm phiền đến chị làm việc.
Xin lỗi chị và cũng cảm ơn chị" Cậu cười cười xua xua tay cũng xua đi cái ngại ngùng của mình.
"Vậy tôi chỉ nhận lời cảm ơn thôi.
Chuyện đi đón hai cô gái tôi cũng đã nói với sếp, anh ấy cho tôi đi nên tôi chuẩn bị về yêu cầu tăng lương ngoài giờ đây.
Hai người ở lại nói chuyện với Lâm thiếu nhé" Tôn Thanh Thanh đặt hai túi đồ xuống ghế, lém lỉnh nói với cậu xong chào hai cô gái rồi đi khỏi.
"Phải một lần nữa công nhận rằng chị ấy đẹp mà giỏi thật" Thẩm Ninh lên tiếng khen ngợi, mắt nhìn theo bóng dáng Tôn Thanh Thanh khuất dần.
"Thật sự.
Mà Thẩm Ninh có vẻ thích chị ấy nhỉ..." Tiêu Hạ ngồi bên cạnh vừa thăm dò Thẩm Ninh vừa nháy mắt nhìn cậu.
"Thật sao?" Cậu nhận được tín hiệu liền ngồi xuống nhìn hai cô nàng, cũng vui vẻ mà trò chuyện.
"Ê, đầu hai người nghĩ gì tôi biết hết đó.
Tôi chỉ muốn bản thân mình cũng phải cố gắng để được ưu tú giống như chị ấy mà thôi" Thẩm Ninh lườm lườm