Các du khách đang tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ tại công viên giải trí.
Còn Phó Tinh Nhàn thì phải chạy như bay đến chỗ anh vừa tách ra với người nhà.
Tống Huệ Nhiên đang ôm Nhạc Nhạc đứng tạo dáng trước vòng đu quay, và Phó Hoằng phụ trách chụp ảnh cho hai mẹ con.
Văn Cảnh ngồi xuống ghế đá ngay bên cạnh, chống cằm uể oải nhìn mọi người.
Dòng khí trắng xóa vẫn không ngừng tràn ra vây lấy xung quanh cậu, so với phòng trọ cậu đang ở thì nó nhiều hơn thấy rõ.
Phó Tinh Nhàn quay đầu nhìn xung quanh, anh vẫn không ngờ được.
Chỉ có mình Văn Cảnh là đặc biệt.
Anh xoa mặt, hít sâu mấy hơi, sau đó đến trước mặt Văn Cảnh, hai tay chống đầu gối, nhẹ nhàng hỏi cậu:
"Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?"
Văn Cảnh chậm chạp ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo đầy vẻ mệt mỏi: "Nhìn thấy rõ lắm hả? Hình như tôi bị say nắng thật này, không còn chút sức nào cả."
Phó Tinh Nhàn sờ trán cậu: "Cậu có mang theo thuốc ức chế không, có thể cậu tới kỳ động dục rồi."
Văn Cảnh sửng sốt: "Sao cơ!?? Sao cậu biết được?"
Cậu đưa tay chạm vào gáy của mình, cảm thấy vị trí tuyến thể có hơi nóng.
Đúng là người cậu hôm nay thấy hơi nóng, nhưng cũng chỉ nghĩ đơn giản là do thời tiết chứ không hề nghĩ ngợi gì nhiều.
Nghĩ đến việc đã xịt ức chế mùi nhiều lần nhưng vẫn bị Nhạc Nhạc ngửi được mùi hương...!Chắc là tới kỳ động dục thật rồi.
Văn Cảnh thở dài, nắm tay Phó Tinh Nhàn lấy đà đứng lên, nhưng đầu lại choáng làm người cậu lảo đảo, may là Phó Tinh Nhàn đã đỡ lấy.
Văn Cảnh dựa vào người anh dụi mặt: "Anh trai, có phải tôi bị ngốc rồi không? Tới kỳ động dục của mình mà còn không biết, phải nhờ đến cậu nhắc nhở cho."
Phó Tinh Nhàn lắc đầu: "Đừng nghĩ nhiều, đi tiêm thuốc ức chế đi."
Văn Cảnh: "Ò, vậy tôi đi vào nhà vệ sinh?"
Phó Tinh Nhàn quay đầu nhìn về hướng anh vừa rời đi.
Nhà vệ sinh là một tòa nhà riêng biệt, trước cửa vẫn còn nhiều người đang đứng đợi.
Anh suy nghĩ, nếu muốn đi qua đó, thì phải đi một đoạn mới đến được con đường xi măng, sau đó còn phải đi qua một con đường nhỏ lát đá giữa bãi cỏ —— Nói chung, từ đây đến đó đều có rất nhiều người qua lại.
Ức chế mùi còn không che được mùi pheromone trên người Văn Cảnh, cho dù có người đi cùng cậu, thì cũng không có cách nào tránh khỏi việc bị các Alpha khác ngửi thấy mùi hương.
Nhưng vẫn may vì đã nhận ra kịp, hiện giờ vẫn chưa xảy ra chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.
Phó Tinh Nhàn nắm chặt tay Văn Cảnh, nhìn cậu thấp giọng hỏi: "Cậu tiêm ở đây luôn, được không?"
Văn Cảnh dừng lại: "Tiêm ở đây?"
Cậu nhớ trong sách có viết, lúc tiêm thuốc ức chế tốt nhất là nên ở một mình.
Bởi vì cần một khoảng thời gian để ổn định lại trạng thái cơ thể, tránh gặp phải nguy hiểm vào lúc bản thân yếu ớt nhất.
Phó Tinh Nhàn cúi đầu, mũi cọ lên tóc cậu: "Sẽ không sao đâu, ở đây có tôi...!Còn có ba mẹ tôi ở bên cạnh cậu."
Phó Hoằng chụp ảnh xong thì cất điện thoại vào túi, vừa đúng lúc nhìn thấy hành động thân mật của hai người.
Ông cau mày, lớn giọng: "Hai đứa làm gì mà đứng gần nhau quá vậy?"
Ngón tay Phó Tinh Nhàn cuộn lại nhưng không buông tay ra.
Anh vòng tay ôm vai Văn Cảnh, kéo cậu lại chỗ Tống Huệ Nhiên, nói với bà: "Mẹ, Văn Cảnh cần thuốc ức chế."
Tống Huệ Nhiên nhanh chân chạy lại lục đồ trong túi, Phó Hoằng cũng thấy hốt hoảng theo.
"Thằng bé cũng....?"
Mọi người tìm một chỗ trong khu nghỉ ngơi, nhìn Văn Cảnh tiêm thuốc ức chế.
Tống Huệ Nhiên ngồi ôm Nhạc Nhạc đã chơi đến thấm mệt, còn Văn Cảnh thì đang nhắm mắt tựa lên vai bà.
Phó Hoằng vỗ vai Phó Tinh Nhàn: "Đi ra đây với ba."
Hai ba con đi tới khu vực hút thuốc của khu nghỉ ngơi.
Ở đây có cửa kính chắn, nhưng chỉ cách mọi người có mấy mét nên vẫn rất gần.
Phó Hoằng móc bao thuốc ra, lấy một điếu, châm lửa: "Hai đứa tụi con...."
Phó Tinh Nhàn đột nhiên đưa tay ra: "Cho con một điếu được không?"
Phó Hoằng cau mày: "Con biết hút thuốc?"
Phó Tinh Nhàn lắc đầu: "Con không biết, chỉ muốn thử một chút."
Phó Hoằng nhìn trên dưới người anh đánh giá, lại lấy thêm một điếu thuốc lá ra.
Phó Tinh Nhàn nhận lấy, châm lửa rồi đưa lên miệng, sau đó hút mạnh một hơi.
Vị đắng ngập trong miệng rồi chạy thẳng xuống phổi, cổ họng thì nóng rát, đầu óc bỗng trống rỗng trong giây lát.
"Khụ khụ khụ!" Anh cúi người che miệng, cảm giác như sắp ho văng cả phổi ra ngoài.
Phó Hoằng vỗ lưng Phó Tinh Nhàn, chờ anh ho xong thì rút lấy điếu thuốc trên tay anh, dụi tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác.
"Nói đi, sao con lại thế này."
Phó Tinh Nhàn hơi im lặng, dựa vào tường: "Bác sĩ Tôn nói có khả năng hai tụi con sẽ có độ tương xứng rất cao."
"Có khả năng?" Phó Hoằng nhả ra một hơi khói, "Cao khoảng bao nhiêu?"
Phó Tinh Nhàn cụp mắt, nói: "Vượt qua mức đo lường bình thường của máy xét nghiệm máu.
Làm cho máy bị nhiễm bẩn nên máy đã đưa về xưởng để sửa chữa."
Phó Hoằng: "....!Được đấy.
Thảo nào ông ấy nói dạo này không làm xét nghiệm máu được, phải đợi thêm một thời gian nữa."
Phó Tinh Nhàn: "Ba có liên lạc với chú ấy sao?"
Phó Hoằng: "Nhìn cách hai đứa dính nhau như sam, giờ ba có liên lạc với ông ấy thì chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"
......
Phó Tinh Nhàn cúi đầu: "Độ tương xứng quá cao nên tụi con đã ảnh hưởng tới thể trạng của nhau.
Hai tụi con đã bắt đầu tới cùng kỳ vào lần trước."
"Vậy con tính thế nào?" Phó Hoằng lại lấy thêm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn anh.
Phó Tinh Nhàn nhìn về phía tấm kính.
Khu nghỉ ngơi có rất nhiều người, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã nhìn thấy Văn Cảnh đang ở đâu.
Dòng sương trắng kia vẫn còn vương trên người cậu, nhìn chẳng giống người phàm, mà lại giống như tinh linh từ nơi nào bước đến.
Cậu đang mặc một chiếc áo thun được cắt may bình thường.
Nhưng so với hàng hiệu người khác mặt thì vẫn xinh hơn, mà gương mặt cũng tuấn tú hơn hẳn.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt từ bên đây, nên Văn Cảnh quay đầu nhìn Phó Tinh Nhàn, vẫy tay cười với anh.
Khóe mắt cậu cong lên theo nụ cười ngọt ngào ở trên môi, ngọt chẳng khác gì pheromone cậu đang có.
Phó Tinh Nhàn: "Người đang tính thế nào chẳng phải là ba với mẹ sao? Sao gần đây con không thấy hai người nhắc tới chuyện nhận nuôi nữa."
Phó Hoằng: "Đừng lảng sang chuyện khác."
Phó Tinh Nhàn ngừng một chút: "Cậu ấy đang thích một người, nhưng người đó không phải là con."
Phó Hoằng nhả ra một ngụm khói lớn, điếu thuốc đang cầm trong tay mém chút rớt xuống đất.
Con trai lớn của ông là một người có phong độ tốt.
Mỗi lần đi dự tiệc, dù là trưởng bối hay bậc anh chị đều hài lòng về nó.
Từ trước tới giờ toàn là nó từ chối người khác, đến nỗi dù còn rất nhỏ nhưng nó đã có suy nghĩ cho tương lai.
Nhưng ông vẫn không ngờ được, sẽ còn có tình huống như thế này xảy ra.
Phó Hoằng nhìn con trai: "Vậy còn con thì sao?"
Ở khu nghỉ ngơi cách đó không xa, Tống Huệ Nhiên sờ trán Văn Cảnh, dịu dàng hỏi: "Con thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Văn Cảnh: "Dạ đỡ nhiều rồi.
Cô ơi, mọi người đối xử với con tốt quá."
Tống Huệ Nhiên mỉm cười: "Nếu con cũng thấy tốt, thì chịu làm con nuôi của cô đi."
Văn Cảnh cúi đầu: "Con xin lỗi, có thể là...!Không được ạ."
Tống Huệ Nhiên: "Tại sao lại không, con không thích sống chung với nhà cô sao?"
"Con thích lắm, nên mới càng không thể làm được." Văn Cảnh liếm đôi môi khô khốc.
Cậu vặn nắp chai nước ra uống một hớp, rồi cầm chai nước nắm chặt nó đến nỗi phát ra tiếng rôm rốp.
"Mẹ con mất từ lâu, còn bố con..." Cái danh từ kia vừa thốt lên, thì cậu lại chẳng biết nói gì thêm nữa.
Văn Cảnh uống thêm một hớp nước nữa để dịu đi cổ họng đang căng thẳng.
"Ông ấy bị người ta còng tay lại đưa đi....!Sau đó con không còn nhìn thấy ông ấy nữa."
Ánh mắt Tống Huệ Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Văn Cảnh cúi đầu, cứng ngắc chầm chậm kéo dài khoảng cách với bà.
"Con xin lỗi, vì đã không nói sớm với mọi người."
Đáng ra cậu nên nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu, để bây giờ chẳng có sự thất vọng nào xuất hiện.
Cũng tại cậu ích kỷ, quá tham lam luyến tiếc hơi ấm này.
Hình như cô Tống vừa nhỏ giọng nói thêm gì đó, nhưng đầu óc Văn Cảnh lúc này trống rỗng, không thể nghe lọt được câu nào.
Ánh sáng đột nhiên tối sầm xuống.
Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Thời tiết tươi sáng đã biến mất lúc nào không hay, để giờ đây chỉ còn bầu trời mây đen u ám.
Những hạt mưa nặng trĩu như hạt đậu rơi xuống, khiến cho nhiều người đứng dưới đường hoảng loạn gấp gáp chạy đi.
Những ngày hè hạnh phúc đã đến hạn phải kết thúc, và có lẽ sẽ kết thúc kể từ ngày hôm nay.
*
Thế nhưng chỉ trong thời gian một điếu thuốc, ông trời đã cho ngừng mưa, mà cái không khí vui vẻ tận hưởng cũng đã bị mưa cuốn trôi mất hết.
Cũng may mọi người có đem theo dù, nên người không bị tạt ướt nhiều quá.
Phó Hoằng gọi tài xế lái xe thay ông, trên đường về ông đã mở laptop để xử lý một số công việc gấp.
Còn Phó Nhạc sau khi ngủ đủ giấc thì bắt đầu ồn ào loi nhoi, làm cho Tống Huệ Nhiên chăm cuống cả tay chân.
Văn Cảnh mệt mỏi tựa vào kính xe, trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi đã nói với Phó Tinh Nhàn một câu: "Anh trai, xin lỗi cậu."
Mà xin lỗi vì chuyện gì? Cậu không nói.
Và sau đó, cậu bắt đầu giữ khoảng cách với Phó Tinh Nhàn.
Phó Tinh Nhàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Những hạt mưa không ngừng rơi xuống lộp bộp vào cửa kính xe.
Nó làm nhòe đi khung cảnh bên ngoài cửa, mà âm thanh cũng lấn át cả tiếng còi của những chiếc xe hơi đang chạy trên đường.
Thị giác và thính giác, dường như đều bị giới hạn trong không gian nhỏ của chiếc xe.
Điện thoại của Phó Hoằng đổ chuông.
Lúc đầu Phó Tinh Nhàn nghe thấy giọng ông rất nho nhã lễ độ, nhưng càng về sau giọng càng nghiêm càng đáng sợ.
Sau đó ông đột nhiên lớn giọng: "Lấy Văn Cảnh ra uy hiếp bố thằng bé? Anh đang nói cái gì vậy? Và bố thằng bé là ai?"
Phó Tinh Nhàn khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Văn Cảnh.
Cậu ấy đã ngủ mất rồi, dù nghe thấy tên mình cũng không phản ứng gì, đầu đập nhẹ vào cửa kính mấy cái, còn nghe rõ cả tiếng bị đụng.
Phó Tinh Nhàn vươn tay kéo cậu, đẩy đầu Văn Cảnh lên vai mình.
Văn Cảnh mơ màng dụi dụi vào người anh, sau đó tiếp tục ngủ.
Như thể hành động cố tình giữ khoảng cách vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
Phía sau, giọng nói của Phó Hoằng đã bình tĩnh trở lại: "Cũng được, ngày mai tôi về thành phố A.
Hẹn anh ở thành phố A, tới đó sẽ bàn chuyện tiếp."
Bữa tối diễn ra trong im lặng, có lẽ mọi người trên bàn ăn đều đang có suy nghĩ riêng trong lòng.
Văn Cảnh ăn xong sớm đã quay về phòng.
Cậu đóng cửa, nhường lại không gian cho những chủ nhân của ngôi nhà thoải mái sinh hoạt, cũng là một cách để giảm bớt độ tồn tại của mình ở đây.
Đây đã là đêm cuối cùng cậu ở căn phòng này.
Cậu lại lần nữa ngồi trên chiếc sô pha đơn đặt bên cửa sổ sát đất, thẫn thờ nhìn cảnh đêm một lúc.
Sau đó cậu mở laptop, bật đại một danh sách nhạc có tên "Nhạc thích hợp để nghe một mình vào đêm khuya".
"....! Tôi đã nói cô đơn là xấu xí, bởi càng muốn nhiều lại càng thấy không đủ....!Mà những gì trí tưởng tượng dựng nên, vẫn luôn rất dễ tan vỡ..."
Văn Cảnh:....!Buổi tối mà đi nghe cái này?
Nhưng ngộ cái là nó lại rất hợp để nghe vào lúc này.
Chuyện đi đến thành phố B chỉ là ngoài ý muốn.
Vì từ trước tới giờ cậu chưa từng nghĩ sẽ có mối quan hệ thân thiết với ai đến như vậy.
Chỉ là, cảm giác được người khác quan tâm rất tuyệt.
Gia đình Phó Tinh Nhàn quá ấm áp, ngay từ đầu đã dành cho cậu sự bao dung và dịu dàng.
Trong khoảng thời gian qua cậu đã bám dính người