Trong phòng không bật đèn, cửa cũng không đóng, nhờ thế chút ánh sáng từ bên ngoài đã lọt qua khe hở.
Phó Tinh Nhàn ngồi trên sô pha, im lặng lắng nghe tiếng nói chuyện to nhỏ ở bên ngoài.
Hình như hai người đã đi đến chỗ khác, không còn ngồi ở phòng khách nên tiếng trò chuyện rất nhỏ, khó có thể nghe rõ họ đang nói gì.
Phó Tinh Nhàn xoa mặt.
Lúc Tống Huệ Nhiên hào hứng, bà sẽ lấy lịch sử đen tối của anh ra nói, mà bình thường anh cũng mặc kệ để bà muốn làm gì thì làm.
Sau cùng, bà vui vẻ, ba của anh cũng vui vẻ theo, bầu không khí gia đình cũng theo đó tốt hẳn lên.
Nhưng nếu ngăn không cho bà nói, đến tối ba anh quay về sẽ phải dỗ vợ.
Lúc đó phần công việc sẽ ném lại cho anh, cuối cùng người mệt mỏi nhất là anh chứ chẳng phải ai khác.
......
Nhưng đối tượng lần này là Văn Cảnh.
Phó Tinh Nhàn đứng dậy, đầu lưỡi ấn xuống hàm dưới, chợt cảm thấy không ổn tí nào.
Khi anh đi rồi quyền chủ động sẽ nằm trong tay Tống Huệ Nhiên, dù bà nói gì thì người nghe cũng tin răm rắp.
Anh đẩy cửa bước xuống lầu, lần theo tiếng nói bước vào phòng đọc sách ở lầu một.
Gọi là phòng đọc sách cũng không đúng lắm vì nhìn nó giống một không gian nhỏ để thư giãn hơn.
Trên tường là kệ đựng sách, tranh vẽ và đồ chơi của Phó Nhạc, ở giữa phòng được trải một tấm thảm lớn hình tròn, và cậu bé đang ngồi chơi bàn tính của mình trên đó.
Văn Cảnh và Tống Huệ Nhiên ngồi trên đệm bệt êm ái, trước mặt họ là một cuốn album ảnh lớn đang mở ra.
Vẻ mặt của Phó Tinh Nhàn lập tức thay đổi, anh đi tới nắm chặt cánh tay của Văn Cảnh: "Đừng nhìn!"
Văn Cảnh thoải mái cười lớn: "Ảnh lúc nhỏ của anh trai cưng lắm! Siêu đáng yêu luôn ha ha ha ha!"
Hai tay của Phó Tinh Nhàn luồn dưới cánh tay Văn Cảnh, kéo cậu ngược ra phía cửa: "Đi thôi, đừng nhìn nữa, theo tôi lên lầu."
Văn Cảnh vẫy tay với Tống Huệ Nhiên: "Cô ơi, vậy con lên lầu với cậu ấy nha, còn album này..."
Tống Huệ Nhiên đóng album lại, dúi vào tay cậu: "Hai đứa lên lầu xem chung đi.
Sáng nay nó cũng xem lịch sử đen tối của con rồi còn gì? Giờ con xem lại của nó, coi như huề!"
"Ồ, một ý kiến rất hay!" Văn Cảnh vui vẻ nhận sáng kiến của Tống Huệ Nhiên, ôm album rồi lên lầu với Phó Tinh Nhàn.
Lúc hai người vào phòng, Phó Tinh Nhàn mím môi nhìn cậu: "Cậu có chắc là muốn xem không?"
Văn Cảnh quay người ngồi xuống sô pha: "Đương nhiên! Tôi muốn nhìn hình của cậu hồi bé.
Cô nói hồi đó cậu khác bây giờ lắm, giống như là..."
Đôi mắt cậu cong lên, trên môi nhoẻn nụ cười khó kìm được.
Phó Tinh Nhàn rối rắm một hồi, cuối cùng thở dài: "Thôi được rồi, cậu muốn nhìn thì nhìn đi."
Anh ngồi xuống sô pha đơn kế bên Văn Cảnh, một tay chống trán, cụp mắt nhìn cậu.
Văn Cảnh lật lại trang đầu tiên ra —— Lúc nãy cậu chỉ mới nhìn thấy trang đầu tiên thôi.
Có một bức ảnh chụp khuôn mặt mếu máo rưng rưng nước mắt đang nhìn về hướng camera, trên tay đứa trẻ cầm cây kem, nhưng cục kem lại nằm dưới đất.
Vừa nãy cô Tống kể, Phó Tinh Nhàn mới mua kem ốc quế, còn chưa ăn được miếng nào kem đã rơi mất, thế là khóc nháo lên.
Lúc đó cô chú thấy rất đáng yêu nên chụp lại một tấm.
Ngoài ra còn có một bức ảnh chụp Phó Tinh Nhàn đeo huy chương và cầm vợt cầu lông, giả vờ như mình vừa đạt được giải quán quân của Thế vận hội Olympic, mỉm cười ngọt như đường.
Và còn một bức ảnh, nhưng bức này cô Tống chưa kịp kể cho cậu nghe.
Thêm một bức ảnh khác chụp một đứa trẻ có vẻ chào đời chưa được bao lâu.
Đứa trẻ ấy đang ngơ ngác nhìn vào camera, hơn nữa còn bị một bàn tay to dày đặt lên trên bụng.
Văn Cảnh xòe bàn tay ra, nhìn bàn tay của mình rồi quay đầu hỏi Phó Tinh Nhàn: "Đây là tay của ai vậy? Nhìn to thật đấy."
Phó Tinh Nhàn: "Lúc ngày tôi vừa đầy tháng, bàn tay đó là của ba tôi."
Văn Cảnh: "Quào, không ngờ thật, tay của chú to quá!"
Phó Tinh Nhàn đưa tay ra: "Bây giờ tay của tôi còn to hơn ông ấy."
Văn Cảnh kéo anh lại gần: "Để tôi xem thử."
Khoảng cách giữa hai chiếc ghế sô pha có hơi xa, nên Văn Cảnh ôm luôn album qua ghế ngồi của anh.
Do là sô pha đơn nên không đủ chỗ cho hai người.
Vì thế Văn Cảnh ngồi lên tay vịn của ghế sô pha, dựa vào Phó Tinh Nhàn và nghịch bàn tay của anh.
Trước đây họ đã từng nắm tay nhau rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Văn Cảnh nghiêm túc quan sát bàn tay của Phó Tinh Nhàn một cách cẩn thận, tỉ mỉ.
Đúng là rất to, hơn bàn tay cậu khoảng 2-3 cm, ngón tay thon dài, khớp xương có hơi thô.
Đầu ngón tay giữa có vết chai nhỏ, giống hệt những học sinh khác.
Nhưng không hiểu sao Văn Cảnh lại thấy thích nó.
Cậu xoa nhẹ vết chai và nắm lấy ngón tay cái của anh.
Sau đó đổi sang cách khác, nắm một lần hết ba ngón tay.
"Văn Cảnh." Giọng nói của Phó Tinh Nhàn trầm ấm vang lên, "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Văn Cảnh cúi đầu: "Tôi đang nghĩ xem một đứa trẻ muốn nắm tay người lớn thì sẽ nắm như thế nào."
Phó Tinh Nhàn: "Khi còn nhỏ, tôi chỉ nắm được ngón trỏ của ba thôi."
Văn Cảnh nắm lấy ngón trỏ của anh, cảm nhận một lúc, sau đó đưa năm ngón tay len vào lòng bàn tay anh, để mười ngón đan chặt vào nhau.
Cậu cứ tưởng Phó Tinh Nhàn sẽ rút tay ra, từ chối hành vi nắm tay này, nhưng anh lại không làm thế.
Văn Cảnh cụp mắt nhìn hai bàn tay: "Cậu muốn chạy thêm bao nhiêu km?"
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu: "Hơn 400."
Văn Cảnh: "Hôm nay không sợ bị trừ điểm sao?"
Phó Tinh Nhàn: "Để xem cậu có muốn tôi bị trừ điểm không."
Văn Cảnh bỗng thấy vui vẻ, cậu mỉm cười, cứ vậy nắm tay anh và tiếp tục xem album.
Mọi khoảnh khắc trưởng thành của Phó Tinh Nhàn đều được ghi lại, lưu giữ cẩn thận ở đây.
Văn Cảnh nhìn cục mochi nhỏ đáng yêu chậm rãi lớn lên trong sự yêu thương và hạnh phúc.
Cậu khẽ thở dài, buông tay Phó Tinh Nhàn ra, ôm album rồi trượt khỏi tay vịn, lọt cả người vào trong ghế sô pha.
Phó Tinh Nhàn khựng người: "Cậu..."
"Hay cậu ôm tôi thử." Văn Cảnh ngồi trên đùi anh, dựa vào lòng anh nói, "Tôi nhớ tới mẹ của mình, cậu cứ xem như tôi đang làm nũng, muốn tìm ai đó ôm ấp dỗ dành."
"Hồi đó mẹ tôi cũng giữ một cuốn album chụp hình của tôi, nhưng lúc tôi bỏ chạy quên mang theo rồi.
Giờ chỉ còn mỗi lịch sử Smart đen tối, nhìn xấu chết đi được."
Văn Cảnh bĩu môi tiếp tục xem album.
"Xem ra cậu muốn tôi chạy thêm 40 km thật." Phó Tinh Nhàn vòng tay ôm lấy cậu, "Cấp 2 của cậu như thế nào, kể cho tôi nghe một chút được không?"
"Nó chả ra làm sao, môi trường học tập tệ, có nhiều người còn bỏ học.
Tôi không biết đánh nhau nên chỉ đành giả vờ.
Cậu biết không, tôi giả vờ giỏi lắm đấy, năm đó ai đi ngang qua tôi cũng phải gọi một tiếng đại ca."
"Nếu bị người khác chặn đường thì cậu làm gì?"
"Chuẩn bị trước vài thứ để bảo vệ mình.
Như lời Vương Võ nói ấy, uy hiếp bọn họ."
"Uy hiếp như thế nào?"
"Tất nhiên là dùng thông tin tìm được.
Tôi sẽ phân tích kỹ càng nhược điểm của bọn họ, chẳng hạn như con ngoài giá thú, hoặc có cha đánh cờ bạc.
Hay những chuyện khác nữa...!Vì mỗi người đều có những bí mật không muốn người khác biết được, chỉ cần tôi tìm ra bằng chứng, bọn họ sẽ không dám đụng tới tôi."
Phó Tinh Nhàn chợt cảm thấy hơi khó thở.
Nếu Văn Cảnh muốn biết bí mật của anh thì...
Văn Cảnh không biết anh đang căng thẳng, nói tiếp: "Thật ra đôi lúc có vài chuyện nằm ngoài kế hoạch, nhưng may là tôi quen biết với Trương Sơn.
Nhờ thân hình to con dọa người của cậu ta nên tôi không cần ra tay nhiều ha ha."
Phó Tinh Nhàn: "Vậy sau đó thì sao?"
"Tôi chịu hết nổi nên đã uốn tóc luôn.
Sau này tiếng xấu đồn xa nên không cần giả Smart nữa.
Bây giờ ở Đức Tân rất tốt, không cần phải tìm bằng chứng mới giải quyết được mọi việc."
Phó Tinh Nhàn: "Vậy mấy tấm hình bị lan truyền đó cậu tính thế nào?"
"Mặc kệ nó vậy, tôi cũng không làm gì được." Văn Cảnh thở dài, "Cho dù tôi là Smart, thì cũng là Smart đẹp trai nhất.
Đúng không?"
Cậu quay đầu lại nhìn Phó Tinh Nhàn, chờ anh phản bác vài câu.
Ai mà ngờ Phó Tinh Nhàn lại gật đầu: "Cậu nói đúng."
Văn Cảnh nhỏ giọng mắng một tiếng.
Cậu tiếp tục lật album, bỗng nhìn thấy một cây to xanh um trên khoảng sân nhỏ.
Khi còn bé, Phó Tinh Nhàn thường ngồi trên cành cây rợp bóng kia rồi nhìn xuống, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Lúc này cậu bao nhiêu tuổi?"
"Chắc là mười tuổi.
Lúc này khoảng sân vẫn còn nhưng về sau thì bị dỡ bỏ mất."
"Thấy tiếc à?"
"Không tiếc lắm, lúc đó có nhiều gia đình nhận được tiền bồi thường do việc phá dỡ.
Mà sau này những khu đất trống trên thôn đều có một nhánh công ty của Tập đoàn Phục Hưng."
"Quào! Đỉnh thật đó!"
Ngón tay Văn Cảnh giữ lấy góc trang album, mãi vẫn không lật sang trang khác.
Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng sân này, cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Mà cũng vì quá tập trung vào album nên cậu không để ý Phó Tinh Nhàn vừa cử động, cơ bắp đang căng ra.
Nếu nhớ không lầm thì trang tiếp theo là...
Phó Tinh Nhàn đột nhiên đưa tay sờ lỗ tai của Văn Cảnh: "Cậu đeo khuyên tai trông rất đẹp."
Văn Cảnh đẩy tay anh: "Cậu thấy rồi à? Cái đầu lâu đó có đẹp gì đâu?"
Thật sự không phải nói đùa, tuy ảnh chụp không quá rõ nhưng đôi khuyên tai với kiểu dáng ấn tượng lại tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng của cậu.
Phó Tinh Nhàn: "Tôi muốn thấy cậu đeo khuyên tai."
Văn Cảnh: "Trông xấu lắm."
Phó Tinh Nhàn: "Nhưng tôi vẫn muốn thấy."
......
Văn Cảnh quay đầu lại nhìn anh: "Tôi ném nó từ lâu rồi."
"Để hôm nào tôi đi mua cho cậu."
Phó Tinh Nhàn ôm cậu, dụi cằm vào mái tóc xoăn kia: "Cậu lúc trước vất vả thật, sống một mình còn phải đi làm kiếm tiền, phải tự bảo vệ bản thân, rất giỏi luôn đấy."
"Cũng không đến nỗi nào." Văn Cảnh sờ sờ mũi, "Anh trai, cậu nghĩ người khác có mến nổi một người như tôi không?"
"Có chứ."
Văn Cảnh cầm album đặt xuống bàn trà, buông tay Phó Tinh Nhàn rồi đứng lên.
Phó Tinh Nhàn nhìn album đã được đặt ra xa.
Vốn dĩ anh nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng độ ấm trong lồng ngực đã biến mất lại khiến anh cảm thấy khá trống trải.
Văn Cảnh quay người lại, mặt đối mặt với Phó Tinh Nhàn và ngồi vào lòng anh, hai tay vòng qua cổ, tựa đầu vào vai anh.
"Nói cho cậu biết một bí mật."
Hơi thở ấm áp và những lời thủ thỉ vang lên bên tai anh.
"Để giành được nhiều ưu ái trong viện phúc lợi, những đứa trẻ thường rất biết lấy lòng người khác.
Khi có được tình yêu thương của người khác, chúng có thể lợi dụng nó để dành được nhiều quyền lợi hơn.
Mà cái này tôi cũng học được một ít, nên cuộc sống không vất vả lắm."
"Cậu có thấy bảo vệ lầu dưới đối xử với tôi tốt lắm không, còn có hàng xóm xung quanh, họ đều quan tâm đến tôi.
Giờ còn có cả cô Tống, cô đối xử với tôi rất tốt, hôm nay cô còn bảo sẽ chuẩn bị đồng phục mới cho tôi bởi vì bộ kia đã cũ quá rồi."
Phó Tinh Nhàn nghiêng đầu nhìn cậu, đầu mũi hai người chạm nhẹ vào nhau.
"Tôi cũng giống vậy sao?"
Văn Cảnh hơi ngả người ra sau, ngây người: "Giống như vậy?"
"Cũng lấy lòng tôi, lợi dụng tôi..." Phó Tinh Nhàn vươn tay giữ chặt gáy của cậu, không e ngại nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Văn Cảnh lại ngả đầu nhưng không tránh được, vì cơ thể bị giữ cố định mất rồi.
Cánh tay của Phó Tinh Nhàn luôn rất mạnh, cậu biết chứ.
Đột nhiên cậu phát hiện tư thế của cả hai không đúng lắm, hai người dính sát vào nhau gần như không còn một kẽ hở.
"Lấy lòng cậu...!Chắc là có?" Văn Cảnh vắt óc giải thích lời mình vừa nói, "Tôi nói lợi dụng...!Khoan, nói sao nhỉ, không phải là lợi dụng thật mà chỉ là một chút mưu mẹo thôi."
"Tôi không hề lợi dụng cậu, tôi chỉ đơn giản muốn ở gần cậu, muốn làm cậu vui.
Ở bên cậu tôi cũng rất vui vẻ."
"Tôi biết."
Phó Tinh Nhàn thả lỏng sức tay ra một chút, Văn Cảnh nhân lúc đó tựa đầu vào vai anh.
"Anh trai, cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi muốn hỏi bác sĩ Tôn khi nào máy sửa xong." Giọng Phó Tinh Nhàn hơi khàn, "Chú ấy nói xưởng sản xuất sẽ nâng cấp nó, sau này nó sẽ đo được những mức độ tương xứng cao hơn."
"Vậy nếu sửa xong rồi thì sao?"
"Thì đưa cậu đi làm xét nghiệm máu."
"Anh trai, cậu thích ai rồi hả?"
"..."
"Có rồi sao? Vậy có phải tôi nên giữ khoảng cách với cậu không?"
Phó Tinh Nhàn đặt tay lên lưng của cậu, từ tốn dùng lực ôm chặt cậu vào lòng.
"Tôi nghĩ chúng ta vẫn đang giữ khoảng cách với nhau."
Văn Cảnh: "Giữ khoảng cách bằng 0?"
Phó Tinh Nhàn bình thản nói: "Cậu nên mừng vì khoảng cách không phải là số âm."
Tóc anh rũ xuống tạo bóng che đi đôi mắt, con ngươi đen láy không còn hắt ánh sáng lại giống như một hố đen có thể hút người ta vào bất cứ lúc nào.
Chủ đề này hình như đi xa quá rồi.
Văn Cảnh mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Thật ra trước kia cậu không quan tâm đến vấn đề này, cũng không thích thảo luận nó với người khác —— Vì cậu nghĩ những việc thân mật nên nói với người yêu, còn nói với người khác thì rất là kỳ cục.
Không phải Trương Sơn chưa từng chia sẻ mấy "tài nguyên" của hắn cho cậu, mà là Văn Cảnh không có nhiều hứng thú với chuyện đó.
Đối với cậu, thà đọc nhiều sách về an ninh mạng để mau tìm được Omega của mình rồi cả hai cùng thực hành trực tiếp, còn hơn là xem mấy bộ phim đồi trụy xấu hổ.
Nhưng điều khiến cậu không ngờ tới, đó là bản thân thật sự trở thành người đầu tiên nói chủ đề hơi dị này với người khác, hơn nữa còn nói với Phó Tinh Nhàn.
"Lúc ở trường cậu không như thế này." Văn Cảnh vùi đầu vào vai anh, "Cậu học hư rồi phải không?"
Phó Tinh Nhàn cũng tựa đầu lên vai Văn Cảnh, da chạm