Thời tiết vào tháng 9 vẫn không mát mẻ được chút nào.
Phó Tinh Nhàn đứng bên cửa sổ của văn phòng Hội học sinh, nhìn các thành viên trong ban cán sự lần lượt rời đi.
Không thể ở mãi chỗ này được.
Anh chậm rãi quay người lại, bước ra khỏi văn phòng, đi thẳng về hướng nhà vệ sinh nằm cuối hành lang.
Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa bị đẩy vào, thì ra vẫn còn người ở bên trong.
Hách Học Sâm dựa vào cửa sổ nhà vệ sinh, miệng phì phèo điếu thuốc ở trên tay.
Phó Tinh Nhàn không nhìn thấy cậu ta, anh đang tìm một bồn để xả nước.
Hách Học Sâm phun ra một hơi khói, cười nói: "Ngài Hội trưởng đi làm sao mà không nghe tiếng động gì, làm tôi không kịp phi tang vật chứng."
Phó Tinh Nhàn rửa tay rồi lấy khăn giấy lau khô, sau đó đi đến trước mặt cậu ta.
"Cậu thường hút thuốc ở đây à?"
Hách Học Sâm: "Cũng tùy thôi."
Phó Tinh Nhàn đưa tay ra: "Còn không? Cho tôi xin một điếu."
Hách Học Sâm dừng lại, nhìn anh chằm chằm.
Phó Tinh Nhàn dựa vào tường kế bên cậu ta, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt mang đầy phiền muộn và mệt mỏi.
So với hình tượng thông minh sắc bén ngày thường thì có hơi sa sút một tí.
Hách Học Sâm: "Cậu biết hút thuốc hả?"
Phó Tinh Nhàn: "Vẫn chưa học được."
Hách Học Sâm lấy bao thuốc lá và bật lửa ra: "Vậy tôi vinh hạnh quá rồi, có thể đứng đây chứng kiến quá trình học tập của Hội trưởng tài năng..."
Phó Tinh Nhàn châm thuốc, hút một hơi thật sâu giống hệt lần trước, kết quả là bị sặc, ho mãi không ngừng.
"Đừng hút như vậy, cứ từ từ thôi." Hách Học Sâm vỗ lưng anh, tận tình hướng dẫn vài câu.
Phó Tinh Nhàn nghe theo và cảm thấy đỡ hơn thật, ít nhất không còn thấy khó chịu như lúc đầu.
Làn khói trắng lượn ra ngoài cửa sổ, sau đó dần biến mất trong ánh nắng mặt trời.
Anh dụi tắt điếu thuốc, nói: "Không có vị gì hết."
"Đương nhiên rồi!" Hách Học Sâm lại hút vào một hơi, từ từ nhả khói trắng, "Không ngờ một người gương mẫu, không có tật xấu nào như Hội trưởng lại trốn vào nhà vệ sinh hút thuốc với tôi đó."
"Tôi cũng không ngờ."
Phó Tinh Nhàn cụp mắt, thở dài thườn thượt.
Vị đắng chát trong miệng nhạt đi một chút.
Anh vẫn thích vị ngọt hơn là thứ này, đành phải dẹp bỏ nó vậy.
Hách Học Sâm: "Cậu đã làm gì tên nhóc kia rồi? Từ thứ ba đến giờ vẫn không thấy nó đi học."
Phó Tinh Nhàn dừng một chút: "Không làm gì cả.
Tôi chỉ tìm gặp cha mẹ của cậu ta rồi nói về những vụ án liên quan, dù gì tính nguy hiểm cũng khá cao.
Còn chuyện cậu ta có đến trường hay không...!Thì tôi không biết."
"Phụt." Hách Học Sâm suýt chút nữa bẻ cong điếu thuốc trong tay, "Tự nhiên tôi thấy cậu cũng thú vị phết, khác hẳn ấn tượng lúc đầu trong tưởng tượng của tôi."
Phó Tinh Nhàn liếc nhìn cậu ta, nhưng không nói gì.
Hách Học Sâm: "Dạo này cậu không nghỉ ngơi đủ à?"
Phó Tinh Nhàn: "Ừm, cứ đến tối là không ngủ được."
Hách Học Sâm: "Hai cậu cãi nhau hả?"
Phó Tinh Nhàn lắc đầu.
"Không cãi nhau sao thành ra thế này.
Cậu có biết tâm trạng bất ổn cả tuần nay của cậu làm mọi người trong lớp sợ hãi lắm không?"
"Có sao?"
"Văn Cảnh cũng giống y vậy, sắc mặt mỗi ngày một nhợt nhạt hơn, cậu đừng nói là không biết gì đấy nhé."
"Tôi không để ý...!Mấy ngày nay tôi không gặp cậu ấy nhiều."
"...!Hai cậu không phải là một cặp?"
"Không phải."
Hách Học Sâm và Phó Tinh Nhàn học cùng một lớp, hơn nữa còn cùng là thành viên của Hội học sinh.
Bình thường thời gian ở chung với nhau rất nhiều, nhưng họ lại chưa từng nói chuyện riêng với nhau.
Có lẽ hôm nay là một dịp hiếm có để hai người trò chuyện, chia sẻ vài bí mật nhỏ của mình cho đối phương.
Chính Phó Tinh Nhàn cũng không hiểu sao lại nói thêm một câu:
"Cậu ấy thích một người, nhưng người đó không phải là tôi."
......
Điếu thuốc trong tay Hách Học Sâm bị bóp dẹp.
"Trong trường này cũng có Omega từ chối cậu sao?"
Vừa dứt lời, cậu cảm thấy mình hình như nói sai rồi.
Phó Tinh Nhàn chưa nói anh là bị từ chối, chỉ mới nói Văn Cảnh thích người khác mà thôi, thành ra câu kia của cậu chỉ là lời nói nhảm.
Nhưng Phó Tinh Nhàn lại cúi đầu, không hề phản bác lại.
Hách Học Sâm cũng không biết phải nói gì thêm.
Cậu do dự một lúc, sau đó lấy điếu thuốc cháy một nửa trong tay Phó Tinh Nhàn, quăng điếu đó và điếu thuốc của cậu vào bồn rồi nhấn nút xả nước.
Tiếng nước òng ọc vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Phó Tinh Nhàn như giật mình tỉnh giấc, thoát ra khỏi trạng thái mất hồn.
Anh lại rửa tay thêm lần nữa, sau đó lấy xịt ức chế trong túi áo xịt lên người, còn tốt bụng xịt luôn cho Hách Học Sâm.
......
Hách Học Sâm: "Mùi đang thịnh hành ở trường?"
Phó Tinh Nhàn cau mày: "Cậu nói gì?"
Hách Học Sâm: "Dạo này mọi người trong trường đều dùng mùi này.
Mà loại xịt này ổn đấy, át hết tất cả mùi hương."
Phó Tinh Nhàn:...
Hách Học Sâm: "Trên người Văn Cảnh cũng có mùi này."
Phó Tinh Nhàn: "Rốt cuộc cậu muốn nói điều gì?"
Hách Học Sâm: "Nếu là tôi, tôi sẽ đổi sang loại khác.
Hơn nữa còn đổi một lượt với Omega của tôi."
"..." Phó Tinh Nhàn bỏ xịt ức chế vào túi, "Đồ vẫn đang trên đường chuyển phát nhanh tới."
"Được đấy." Hách Học Sâm cười vỗ vai anh, "Vậy đi thôi."
Nhân lúc khu này không có giáo viên đi qua, Hách Học Sâm lấy điện thoại ra, mở màn hình lên.
Phó Tinh Nhàn nhìn thẳng về phía trước, nói: "Có vẻ cậu không coi tôi như người ngoài."
"Cậu cũng vậy mà?" Hách Học Sâm mở nhóm chat đã hơn 99 tin nhắn lên, chợt dừng bước, "Hình như chuyện này có liên quan tới cậu..."
Điện thoại được đưa đến trước mặt Phó Tinh Nhàn.
"Văn Cảnh ngất xỉu ở hành lang trước lớp mình, vừa nãy mới được đưa tới phòng y tế."
Phó Tinh Nhàn liếc nhìn màn hình nhóm chat sôi nổi, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Anh nhanh chân chạy ra ngoài, trước khi đi bỏ lại một câu: "Cảm ơn cậu."
Đôi chân anh rất dài, lúc chạy giống như cơn gió thoảng qua, chưa được mấy giây đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hách Học Sâm cất điện thoại, lẩm bẩm một mình: "Vậy mấy bài viết trên diễn đàn vẫn còn HE được nhỉ? Sau một tuần đau khổ chắc mọi người chịu hết nổi rồi."
*
Tiết 4 môn sinh lý vào buổi sáng, Văn Cảnh định giả bệnh để trốn tiết.
Mặc dù cậu từng nói sẽ chăm chỉ nghiêm túc nghe giảng bài, nhưng mà môn đó...!Nhìn biểu cảm biến thái của mấy người ở lớp khác, cậu thật sự lo khả năng học hỏi của mình sẽ khiến cảnh trong mơ trở nên trầm trọng hơn, nhất định sẽ quậy cậu chết luôn trong đêm.
Nhưng không ngờ kế hoạch đã thay đổi vào phút chót.
Mấy ngày rồi cậu chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, thành ra lúc đi đến nhà vệ sinh trong giờ nghỉ, cậu có chút lờ đờ và bước chân hơi loạng choạng.
Có lẽ vì mệt mỏi quá nên cậu không để ý thấy bạn học đang ôm một chồng bài tập dày cộm đi về phía mình.
Tầm nhìn của cậu bạn kia bị chồng bài tập che mất, cũng không nhìn thấy cậu ở đằng trước.
Hai người vô tình va vào nhau, mấy quyển bài tập rơi hết xuống đất.
Văn Cảnh ngây người, nhanh chóng ngồi xổm xuống phụ cậu bạn nhặt lên: "Xin lỗi cậu..."
"Không sao." Cậu bạn lần đầu nói chuyện với Văn Cảnh bỗng phát hiện cậu rất lịch sự, khiến cậu ta không khỏi ngạc nhiên.
Lúc hai người nhặt xong tập sách, cậu bạn vừa định