Phòng ngủ trong nhà cho thuê hơi bừa bộn, Phó Tinh Nhàn đang giúp Văn Cảnh xếp đồ dùng vào các thùng giấy.
Thật ra đồ Văn Cảnh cần mang đi không nhiều, chủ yếu là máy tính, bàn phím cơ, vài thiết bị kỹ thuật số, tập sách, và...
Nhìn chiếc ghế chơi game, cậu hơi do dự.
To quá, không thể mang theo được.
Nhưng không có ghế này, ngồi máy tính thời gian dài sẽ đau lưng.
Phó Tinh Nhàn: "Không sao đâu, tôi gọi cho công ty chuyển nhà rồi."
Văn Cảnh: "? Cậu gọi lúc nào thế?"
Phó Tinh Nhàn: "Tôi nghĩ cậu sẽ ở lại khá lâu, dù gì cũng phụ thuộc pheromone, trong trường còn không được tiếp xúc nhiều."
Văn Cảnh: "Sao cậu không bảo tôi bán nhà cho thuê rồi chuyển qua ở nhà cậu luôn."
Phó Tinh Nhàn: "Rất hoan nghênh."
Văn Cảnh:...
"Đùa cậu thôi." Ngón trỏ Phó Tinh Nhàn vuốt nhẹ sống mũi của cậu.
Khóe mắt anh cong lên, ánh nhìn tràn đầy sự thân mật.
Văn Cảnh hiếm khi thấy Hội trưởng tỏ ra vẻ thân thiết gần gũi nên có hơi ngây người.
Nếu anh trai cậu thể hiện như vậy ở trường, chắc mấy người kia sẽ phát điên lên mất.
Trước khi ngón tay Phó Tinh Nhàn thả xuống, anh bỗng thay đổi nét mặt rồi nhanh chóng quay đầu nhìn chỗ khác.
Văn Cảnh khó hiểu, hỏi: "Anh trai? Cậu sao vậy?"
Phó Tinh Nhàn nắm tay lại che miệng: "Tôi không sao."
Anh đổi chủ đề: "Cậu muốn mang theo ghế thì mang đi, dù gì chút nữa cũng có người chuyển giúp cậu.
Nếu không thì mua cái mới đặt ở nhà tôi."
"Đắt lắm đấy! Mua một cái là đủ rồi!" Văn Cảnh hừ một tiếng, "Đồ nhà giàu xấu xa."
Anh nhìn mấy thùng giấy kia, cảm thấy không nhiều lắm nên vỗ vào lưng ghế: "Vậy mang theo nhé."
Văn Cảnh bưng đống thùng giấy đặt lên ghế, sau đó đẩy ra khỏi phòng ngủ.
Phó Tinh Nhàn đứng đó im lặng một hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì.
...
Lúc Văn Cảnh dọn xong đồ vào phòng thì cũng đã đến giờ ăn tối.
Cậu bước ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện từ lầu dưới.
"What color is this?"
"Yellow!"
Hôm nay Phó Hoằng đi làm về sớm, bây giờ ông đang ngồi giỡn với Nhạc Nhạc trên bàn ăn.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm.
Tống Huệ Nhiên vừa ngẩng đầu bỗng nhìn thấy Văn Cảnh, bà vui vẻ gọi cậu: "Xuống đây đi, chờ mỗi con thôi đó ~"
Trên bàn không chỉ có nhiều món ngon mà còn có cả rượu vang và nước ngọt.
Nhạc Nhạc ngồi trên ghế ăn trẻ em, giơ tay la lên: "Chúc mừng anh Văn Cảnh chuyển nhà!"
Phó Tinh Nhàn vỗ xuống ghế trống bên cạnh, lắc lắc ly thủy tinh trong tay: "Cậu muốn uống gì?"
Bầu không khí vô cùng hài hòa và ấm áp.
Văn Cảnh ngẩn người, cảm giác như bản thân là một thành viên trong gia đình của họ vậy.
Phó Tinh Nhàn trầm giọng nói: "Đừng ngây người khi đang xuống cầu thang chứ."
Văn Cảnh chầm chậm bước tới, mặt ửng hồng: "Con, con cảm ơn cô chú..."
Nhạc Nhạc vỗ bàn: "Nhạc Nhạc nữa!"
Văn Cảnh: "...!Cảm ơn anh trai và em trai luôn nha."
Nhạc Nhạc giơ ly hình con thỏ lên: "Anh Văn Cảnh, cụng ly nào!"
Chiếc ly trẻ em chứa đầy sữa bò, chiếc ly chân cao chứa rượu vang và ly thủy tinh đựng nước ngọt, tất cả cùng chạm vào nhau vang lên âm thanh giòn giã.
Những bối rối, căng thẳng và rầu rĩ do đến bệnh viện kiểm tra dường như đã bay biến đi hết.
...
Sau bữa tối, Tống Huệ Nhiên ôm lấy cánh tay Văn Cảnh: "Tiểu Cảnh, cô có chuyện muốn nói với con..."
Phó Hoằng duỗi tay cắt ngang: "Chờ đã, anh muốn nói chuyện với hai đứa nó một chút."
Tống Huệ Nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chồng, bảo: "Được rồi, vậy anh nói trước đi."
Phó Hoằng: "Tinh Nhàn, con cũng đến phòng sách với ba."
Cửa đóng lại, trong phòng sách yên tĩnh vô cùng.
Phó Hoằng ngồi trên ghế nhìn hai thiếu niên trước mặt.
Phó Tinh Nhàn trông khá bình tĩnh, giống hệt ông.
Văn Cảnh thì ngược lại không biết che giấu biểu cảm nên có vẻ đang lo lắng.
Nhưng cả hai đều là những chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú.
Phó Hoằng đẩy một chồng báo cáo về phía họ: "Kết quả khám sức khỏe có rồi."
Văn Cảnh: "Ơ? Nhanh vậy hả chú?"
Phó Tinh Nhàn: "Có lẽ đã bỏ rất nhiều tiền."
Thiếu niên Alpha lạnh lùng cầm lấy bản báo cáo.
Anh nhìn tóm tắt ở trang đầu tiên, sau đó lật xem vài tờ, cuối cùng không biết đọc được gì mà ngẩn người ra.
Phó Hoằng nhìn Văn Cảnh: "Buổi trưa trường học cho nghỉ hai tiếng, đến lúc đó sẽ có xe tới đón hai đứa về ăn cơm, ngủ trưa.
Cơ thể của con yếu lắm, phải nghỉ ngơi đầy đủ vào."
Văn Cảnh gãi đầu: "Vậy là phiền cô chú lắm đúng không ạ?"
Phó Hoằng: "Chỉ phiền tài xế và bảo mẫu thôi, nhưng mà họ có nhận lương."
Khóe miệng Văn Cảnh giật giật.
Cậu cảm thấy chú Phó đang nói giỡn, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của ông khiến cậu không dám mở miệng cười.
"Chú vừa gọi cho giáo viên chủ nhiệm của hai đứa, từ tuần sau cả hai sẽ ngồi riêng."
"Sao ạ?" Văn Cảnh mở to mắt, "Tại sao vậy chú?"
Phó Tinh Nhàn ngẩng đầu: "Ở gần nhau mới có thể giảm bớt triệu chứng của phụ thuộc pheromone."
"Ba sợ hai đứa giảm quá mức." Phó Hoằng khịt mũi, khoanh tay dựa lưng vào ghế, "Ba cũng từng trải qua mấy năm cấp 3...!Trong giờ học lén kéo tay nắm chân mờ ám là đủ rồi...!Ba cũng dùng cách đó để cưa đổ mẹ con mà."
Văn Cảnh:...
Phó Tinh Nhàn:...
Phó Hoằng: "Một ngày đến trường, về nhà tổng cộng 4 lần, thời gian ngồi trên xe cũng đủ cho hai đứa.
Nhớ là cả hai phải ghi lại tình huống trong giấc mơ theo lời bác sĩ trong khoảng một tuần.
Nếu cảm thấy thiếu pheromone thì ngồi sô pha trên phòng khách trò chuyện, thảo luận học tập gì đó.
Nói chung không được lén lút chạy vào phòng ngủ của đối phương!"
"Thời gian ở gần nhau cũng cần tính giờ.
Việc này giao cho Tinh Nhàn làm, ba sẽ thường xuyên kiểm tra đấy."
"Đừng trách ba quá nghiêm khắc, biểu hiện của hai đứa trong hai ngày nay như thế nào thì tự mình hiểu.
Không bao giờ được ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng gần gũi một tí chẳng sao đâu...!Hiện giờ ba đã nhờ được người liên hệ với chuyên gia đăng bài báo kia, cũng gửi luôn mẫu máu của hai đứa qua cho họ."
"Thôi, Văn Cảnh về phòng nghỉ ngơi đi, còn Tinh Nhàn ở lại, ba có chút chuyện công ty muốn nói với con."
Văn Cảnh nghe dạy dỗ đến nỗi chóng mặt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mở cửa bước xuống lầu.
Phó Tinh Nhàn im lặng đứng nhìn ba.
"Xảy ra chuyện gì vậy ba?"
Phó Hoằng nhìn con trai lớn của mình, đột nhiên bật cười: "Đúng là con trai của ba, rất nhạy bén."
"Tiêu Sắt chuẩn bị đến đây." Ông cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, "Công ty Bạch Minh của họ gần đây rất được chú ý, còn đảm nhận một dự án bảo mật thông tin cấp quốc gia.
Lúc trước họ quá bận rộn nên mới kéo dài thời gian gặp chúng ta."
"Lần này tới ngoại trừ thảo luận hợp tác thì ông ấy còn lấy thân phận trưởng bối để gặp Văn Cảnh.
Đổi lại là con, nếu con lo lắng về cuộc sống của con cháu mình những năm qua thì con sẽ làm gì?"
Phó Tinh Nhàn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Con sẽ đi xem môi trường học tập của cậu ấy, hoàn cảnh sinh hoạt...!Có lẽ vào tận trường nhưng không thông báo cho ai biết."
"Thứ sáu tuần này ba và ông ấy sẽ gặp nhau, nhưng không có gì chắc chắn rằng ông ấy sẽ bay qua thành phố A cả.
Dù thế, Tiêu Sắt nhất định ghé đến trường học, khả năng cao còn qua thăm hỏi nhà chúng ta...!Tóm lại, con phải kiềm chế một chút." Phó Hoằng gõ lên bàn, "Biểu hiện của con dạo gần đây không ổn, điều chỉnh lại đi.
Mấy ngày đầu tuần mặt con cứ cau có, giống như ai thiếu nợ con, mỗi lần nhìn tới khiến ba chỉ muốn đá con một phát."
Phó Tinh Nhàn:...
"Thứ sáu tuần rồi hai đứa ngồi trên xe ngủ như heo.
Đã vậy con còn ôm chặt Văn Cảnh, phải để ba tự tay tách hai đứa ra." Vẻ mặt Phó Hoằng lúc này khó mà diễn tả được thành lời.
Phó Tinh Nhàn mím môi, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng vành tai lại đỏ chót.
"Ngày hôm nay cũng thế," Phó Hoằng chỉ vào bản báo cáo sức khỏe, "Ba đọc hết bản đánh giá hai đứa tự viết rồi, thậm chí bác sĩ Tôn còn cho ba xem camera ở phòng tiếp tân...!Thật sự dính nhau như sam..."
Phó Tinh Nhàn xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên nổi.
"Thích thằng bé cũng chẳng sao, nhưng con phải nhịn.
Việc nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng cả việc lớn đấy." Phó Hoằng cau mày nói tiếp, "Lúc trước con làm tốt lắm mà? Tại sao dạo gần đây lại xuống dốc như vậy?"
Phó Tinh Nhàn:...
Phó Hoằng thở dài: "Thôi, ba biết là tại phụ thuộc pheromone.
Nhưng con xem bản đánh giá của Văn Cảnh đi, thằng bé...!À, đây là vấn đề riêng tư của nó, không nói được."
"Ba biết con đã rất cố gắng để kiềm chế...!Nhưng hai đứa còn nhỏ, vẫn còn chặng đường dài phải đi trong tương lai, nên không cần xác định bạn đời sớm như thế đâu...!Mà này, Văn Cảnh có thích con không?"
Phó Tinh Nhàn nhỏ giọng đáp: "Con không biết."
Phó Hoằng nghẹn họng: "...!Độ tương xứng hơn 90%! Hai đứa ở cạnh nhau lâu như vậy, còn ôm nhau ngủ, thế mà con bảo không biết!"
Con trai của ông, Hội trưởng Hội học sinh, còn là nam thần, hơn nữa thành tích học tập luôn đứng đầu khối, vậy sao có thể thất bại được.
Phó Tinh Nhàn cụp mắt, lật vài trang trong báo cáo rồi đưa cho ba.
Phó Hoằng nhận lấy nó: "Gì thế?"
Phó Tinh Nhàn chỉ vào tờ giấy.
Nơi anh chỉ vào có một đoạn phỏng đoán: Có hai người thường xuất hiện trong giấc mơ của Văn Cảnh.
Nghi ngờ rằng khi còn nhỏ đã làm xét nghiệm máu và nhận kết quả là A, nhưng do ảnh hưởng bởi pheromone của người khác nên cuối cùng phân hóa thành O.
Có nghĩa là còn người khác có độ tương xứng cao với Văn Cảnh.
Phó Tinh Nhàn: "Bác sĩ viết rất rõ ràng, ba đọc đi."
Phó Hoằng: "...!Người đó là ai?"
Phó Tinh Nhàn: "Cậu ấy đang tìm kiếm, nhưng chưa tìm thấy."
Phó Hoằng ngẩng đầu nhìn anh: "Con bị phụ thuộc pheromone giống người kia, nên nếu không thắng nổi tình địch thì sau này đừng nhận là con trai của ba."
...
Phó Tinh Nhàn hắng giọng: "Con chưa nói mình thích cậu ấy."
Phó Hoằng quăng báo cáo xuống bàn, xua tay về phía anh: "Rồi rồi rồi, chưa nói thì chưa nói, đi ra ngoài đi.
Hôm nay nhớ chia ra hai bản, một bản ghi lại giấc mơ và một bản ghi lại thời gian ở gần nhau, viết xong thì đưa cho ba xem."
Phó Tinh Nhàn dạ một tiếng, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Vừa trở về phòng, anh gửi tin nhắn cho bác sĩ Tôn: "Có bao nhiêu A, O ở thành phố A có mùi pheromone giống cháu vậy chú? Có thể tìm ra không ạ?"
Một lát sau vẫn chưa thấy bác sĩ Tôn trả lời.
Phó Tinh Nhàn ném điện thoại sang một bên, ngã xuống giường ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Nếu thật sự tồn tại một A có mùi pheromone giống anh, vậy hai người sẽ nhìn nhận pheromone của mình thế nào nhỉ?
Liệu người đó có giống như anh...!không thể nào chấp nhận nổi mùi hương của mình không?
*
Trong phòng đồ chơi nằm dưới lầu, Văn Cảnh và Tống Huệ Nhiên đang ngồi trên thảm chơi với Phó Nhạc.
Chơi được một lúc, Văn Cảnh không nhịn được hỏi: "Cô ơi, khi nãy cô định nói gì với con thế?"
Chắc không muốn răn dạy cậu đâu ha.
"Khi nãy cô cũng chưa nghĩ ra nên nói gì." Tống Huy Nhiên xoa đầu Nhạc Nhạc, "Thật ra, cô muốn nhờ con quan tâm tới con trai cô."
Văn Cảnh bối rối: "Nhạc Nhạc hả cô? Quan tâm như thế nào ạ? Cô muốn con dạy em ấy