Buổi sáng thứ Bảy, trong nghĩa trang yên tĩnh gần như không có người.
Trước bia mộ có một bó hoa nhỏ màu vàng còn đọng giọt sương.
Văn Cảnh đưa tay sờ lên tấm bia, cảm thấy nó vẫn khá sạch sẽ.
"Có lẽ hôm qua chú Tiêu đã tới đây." Cậu đặt xuống một bó hoa, sau đó đứng dậy nắm tay Phó Tinh Nhàn, "Mẹ, con dẫn người đến gặp mẹ nè."
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu nói chuyện với mẹ, nghe cậu kể về chuyện phân hoá của mình vào mấy tháng trước rồi cuối cùng biến thành Omega, mà cũng vì chuyện này nên cậu mới làm quen được Phó Tinh Nhàn.
"Khoan đã, tại sao lại vì chuyện này?" Phó Tinh Nhàn liếc nhìn cậu.
Văn Cảnh: "Hách Học Sâm bảo kế hoạch nhóm học tập của các cậu là giả."
Phó Tinh Nhàn: "Cậu ta có nói gì nữa không?"
Văn Cảnh: "Cậu ấy bảo cậu có lý do khác để chọn tôi, nhưng cậu ấy nghĩ hoài cũng chẳng biết lý do đó là gì."
Phó Tinh Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Cậu có thể hỏi thẳng tôi mà."
Văn Cảnh: "Tôi biết chứ."
Văn Cảnh không nói tiếp rằng cậu đã biết gì mà tiếp tục trò chuyện với mẹ.
Cậu kể ngoài Trương Sơn và Trương Ngạn, cậu vẫn còn một người bạn rất tốt khác.
Cậu luyên thuyên về kết quả thi cuối kỳ của mình đã khiến mọi người bất ngờ ra sao, thêm cả chuyện phân hoá đầy nguy hiểm ở trung tâm mua sắm, chuyện đoạt giải CTF, mức độ tương xứng, vân vân...! Mà tất cả chuyện đó đều có cùng một điểm chung, đó là luôn có sự tham gia của Phó Tinh Nhàn.
"...!Lúc ấy con sốc lắm luôn! Không ngờ cậu ấy sẽ đưa con vào kế hoạch cậu hay viết trong sổ! Nhưng giờ con quen rồi, ngày nào trong cuốn sổ nhỏ cũng có tên con, ha ha~"
Cơn gió từ đâu tới thổi tung vạt áo sơ mi trắng của thiếu niên, làm lộ ra dáng người mảnh khảnh của cậu.
Phần tóc mái xoăn cũng bị thổi ngược, chẳng thể giấu nổi vầng trán nhẵn với nét mặt sáng ngời của thiếu niên.
Phó Tinh Nhàn đưa tay chỉnh lại tóc giúp cậu.
"Nên hôm nay con dẫn người này đến để mẹ thấy rằng con đang có một cuộc sống rất thú vị.
Còn chuyện của bố, con chỉ mới hay..."
Tốc độ nói của thiếu niên chậm dần, cậu cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe.
Phó Tinh Nhàn lấy khăn giấy lau dòng nước mắt trên má cậu, Văn Cảnh lặng lẽ dựa vào vai anh.
Trò chuyện với mẹ xong cũng đã trôi qua một tiếng hơn.
Phó Tinh Nhàn vặn nắp chai nước khoáng và đưa nó cho cậu, sau đó cúi đầu chào trước bia mộ: "Cô yên tâm, con sẽ chăm sóc Văn Cảnh thật tốt."
Văn Cảnh suýt chút nữa phun ngụm nước ra.
Phó Tinh Nhàn khó hiểu nhìn cậu.
Văn Cảnh cúi đầu che mặt: "Tôi, tôi cảm thấy như tụi mình sắp kết hôn vậy.
Trông không khác gì bố mẹ cầm tay con đặt vào tay người khác, nghi thức trao tay á."
Hồi đó cậu không làm hành động này, vừa nhìn là biết bị ai kia đồng hóa rồi.
"Sao lại là kết hôn chứ?" Phó Tinh Nhàn mỉm cười gỡ tay cậu ra, "Cậu đã cắn tôi đâu? Tôi nghĩ tụi mình nên từ từ, làm từng bước một thôi."
Vành tai Văn Cảnh nóng lên, cậu giơ tay đánh anh một cái, nhưng không ngờ bị nắm lấy không rút về được.
"Nè, tôi chưa đóng nắp nữa!"
"Cậu đưa chai nước lại đây."
Phó Tinh Nhàn cầm nắp và Văn Cảnh đang cầm chai nước, họ cùng nhau vặn chặt nắp chai.
Mặt trời lên càng lúc càng cao khiến nhiệt độ cũng từ từ tăng theo.
Hai người nắm tay nhau chậm rãi rời khỏi nghĩa trang, đến khi trông thấy chiếc xe hơi màu đen, họ mới buông tay, ngoan ngoãn ngồi vào hàng ghế sau.
Tài xế khởi động xe, cảnh vật bên đường nhanh chóng thay đổi.
Văn Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng phát hiện đoạn đường này khác hẳn đoạn đường mình vừa đến.
"Đang đi đâu thế?"
"Lúc trước tôi có đặt làm một món đồ, bây giờ sẽ đi lấy nó."
Phó Tinh Nhàn cũng quay đầu nhìn sang cửa sổ sát bên mình, thoạt nhìn hai người có vẻ không quan tâm đến nhau, nhưng thật ra họ có thể nhìn thấy gương mặt của đối phương đang phản chiếu trên kính.
Ánh mắt hai người dán vào nhau, Văn Cảnh cười cong môi: "Cậu làm xong hết việc chú giao chưa?"
Phó Hoằng từng nói chừng nào về ông sẽ xử lý Phó Tinh Nhàn, đó chẳng phải lời nói suông.
Mấy ngày nay, Phó Tinh Nhàn không chỉ bận việc học mà còn phải sắp xếp giúp ông đủ loại văn kiện, đến Văn Cảnh nhìn còn thấy hãi giùm.
Chỉ có thể nói là cậu quá may mắn vì không phải là con trai của Phó Hoằng, nên Phó Hoằng mới bỏ qua không phạt cậu, không thì cậu chết chắc rồi.
"Chưa xong nữa." Ở chỗ khuất tầm mắt tài xế, Phó Tinh Nhàn móc lấy tay của Văn Cảnh và đan mười ngón tay vào nhau, "Lấy đồ không mất nhiều thời gian lắm, cậu đi với tôi nhé?"
"Ừm."
Xe chạy tới một trung tâm mua sắm khá lớn được trang trí rất độc đáo, nhưng ở đây có vẻ khá vắng người.
Văn Cảnh nhìn cửa hàng bên cạnh, thấy nhân viên đứng quầy còn nhiều hơn khách hàng nên cậu kéo áo Phó Tinh Nhàn, hỏi nhỏ: "Trung tâm này...!có thu hồi vốn nổi không?"
"Nổi chứ, một đơn hàng cũng kiếm về rất nhiều tiền rồi, cậu không cần lo đâu."
"Xin chào anh Phó, đôi khuyên tai anh đặt làm đây ạ." Giọng nói và nụ cười của chị gái đứng quầy ngọt ngào vô cùng.
Bên trong hộp nhỏ có lót nhung đen, ở giữa đặt hai chiếc khuyên tai đính đá quý màu đen.
Dưới ánh đèn của cửa hàng khiến nó cực kỳ nổi bật.
Văn Cảnh hỏi: "Đây là đá Obsidian đúng không?"
Cậu không am hiểu về các loại đá quý màu đen, nhưng nhớ được tên loại này.
Chị nhân viên đáp: "Dạ không ạ, đây là kim cương đen."
Chị bắt đầu giới thiệu về nguồn gốc, xuất xứ của kim cương đen cũng như kỹ thuật cắt bậc thầy của nhà thiết kế đá quý.
Nhưng Văn Cảnh chẳng có tâm trí nào để lắng nghe cả.
Cậu thấy Phó Tinh Nhàn cầm một chiếc khuyên tai, mặt trong của khuyên bạch kim có khắc in hoa ba chữ cái "FXX".
Phó Tinh Nhàn nghiêng đầu nhìn cậu: "Tôi đeo nó cho cậu nhé?"
Văn Cảnh từ từ chuyển ánh mắt sang khuôn mặt của Phó Tinh Nhàn: "Đeo cho tôi?"
Phó Tinh Nhàn gật đầu: "Tôi từng nói muốn thấy cậu đeo khuyên tai, lúc đó cậu bảo cậu không có.
Vậy nên tôi đã đi đặt một đôi.".
Truyện Hài Hước
Văn Cảnh tránh tầm mắt của anh, hai tay vô thức nắm chặt lại.
"Nhưng trường học không cho mang trang sức, thành ra chỉ có thể đeo khi đi chơi thôi." Phó Tinh Nhàn nắm lấy tay cậu, "Cậu muốn đeo thử không?"
Văn Cảnh chưa thấy ai tặng quà mà nói năng dè dặt như thế.
Lại còn là Hội trưởng được bao bạn học trong trường ngưỡng mộ nữa chứ.
Văn Cảnh im lặng vén tóc ra sau, nghiêng đầu sang hướng khác.
Vành tai hồng hào lộ ra