Phó Tinh Nhàn chỉ hôn phớt rồi đẩy Văn Cảnh ra.
Văn Cảnh sửng sốt, trên mặt lộ ra chút thất vọng.
Anh trở về từ nhà ông nội nhưng vẫn không tiết pheromone là sao?
Phó Tinh Nhàn nhìn vẻ mặt của cậu, bất lực giải thích: "Từ lúc về tới giờ tớ vẫn chưa tắm."
"Ồ, vậy cậu đi tắm đi." Văn Cảnh ngồi xuống, vỗ lên mặt giường mềm mại, "Tớ sẽ ngồi đây đợi cậu."
Phó Tinh Nhàn im lặng nhìn Văn Cảnh, chẳng thể kìm lòng cúi đầu hôn trán cậu.
Văn Cảnh xua tay ngăn cản: "Nhanh lên nào! Đừng để tớ sốt ruột."
Dứt lời, cậu xoay người tiếp tục xem máy tính.
Phó Tinh Nhàn bật đèn lên, lấy tờ giấy nhỏ đưa cho cậu.
"Cho cậu nè." Anh nói xong thì bước vào nhà tắm.
Văn Cảnh cúi đầu xem.
Dưới bóng cây long não xanh mướt, Phó Tinh Nhàn mặc váy và cậu đang khóc nhè.
"Hóa ra có ảnh chụp thật...!Phụt, mặc váy à."
Lần trước cô Tống cho cậu xem album ảnh, sao cậu không tìm thấy hình mặc váy nhỉ? Nếu tìm thấy có lẽ nhận ra nhau từ lâu rồi, bởi trên đầu mũi anh có nốt ruồi mà.
Vả lại hồi trước...!Văn Cảnh ngẫm nghĩ và chợt phát hiện Phó Tinh Nhàn khá đáng ngờ.
Ví dụ như cái hôm cậu xem album ảnh, bỗng nhiên anh cư xử rất kỳ lạ; hay là hôm ở căn nhà thuê của cậu, trên người anh nồng nặc mùi anh đào nhưng cậu lại chẳng nhận ra.
...
Phó Tinh Nhàn tắm rất nhanh, anh mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái và bước khỏi nhà tắm.
Văn Cảnh quơ tấm ảnh trước mắt anh: "Bức này ở đâu thế?"
Phó Tinh Nhàn: "Ông nội tớ chụp."
Văn Cảnh: "Cậu bây giờ khác hồi nhỏ quá..."
Phó Tinh Nhàn ngồi xuống bên cạnh, gật đầu với cậu.
Văn Cảnh: "Tớ chỉ cao thêm thôi, nhìn chung không thay đổi gì nhiều."
Phó Tinh Nhàn vẫn nhìn cậu và gật đầu.
Văn Cảnh tức giận: "Rõ ràng đến vậy mà cậu không nhận ra sao? Hay cậu cố tình không muốn nói?"
"Không phải đâu." Phó Tinh Nhàn vươn tay muốn ôm cậu nhưng bị đẩy ra.
Văn Cảnh: "Cậu biết từ lúc nào?"
Phó Tinh Nhàn: "Lúc bản báo cáo xét nghiệm máu được gửi tới, thái độ của ba hơi kỳ nên tớ đã đoán được."
Văn Cảnh sờ cằm: "Tớ cũng đoán ra nhờ vào bản báo cáo đó..."
Phó Tinh Nhàn: "Cậu đã nói gì với ông nội vậy?"
Văn Cảnh: "Không có gì, sao thế?"
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu một lúc, nói: "Bây giờ cả nhà ai cũng nghĩ tớ chẳng dám đánh dấu cậu vì mùi pheromone của tớ."
Văn Cảnh:!!!
Văn Cảnh: "Ai nhắc tới đánh dấu chứ? Tớ không hề nhắc tới hai chữ đó!"
Phó Tinh Nhàn: "Vậy cậu nói gì với ông?"
Văn Cảnh: "...!Tớ chỉ bảo muốn ngửi pheromone của cậu thôi."
Phó Tinh Nhàn bật cười ôm lấy cậu, nhưng lại bị Văn Cảnh đẩy ra.
Thiếu niên phụng phịu gập laptop lại, đưa cho anh: "Cậu đặt lên bàn đi."
Phó Tinh Nhàn làm theo.
Văn Cảnh chỉ về phía cửa: "Tớ muốn xem thêm ảnh chụp mặc váy."
Phó Tinh Nhàn:...
Văn Cảnh: "Mau lên nào, tớ muốn xem!"
Phó Tinh Nhàn thở dài đứng dậy, anh thật sự bước tới cửa nhưng không hề rời khỏi phòng.
Văn Cảnh khó hiểu nên đành hỏi: "Cậu không xuống lầu hả? Tớ nhớ album ảnh ở lầu một mà?"
Chưa đầy một phút, Phó Tinh Nhàn quay lại và ném ba tấm hình cho cậu.
Văn Cảnh đột nhiên hiểu ra: "Cậu đã giấu hình."
Phó Tinh Nhàn che mặt: "Ừm, tớ rất hối hận, đáng lẽ tớ không nên giấu nó đi."
"Đáng đời lắm!" Văn Cảnh bật cười khi xem ảnh, "Hồi nhỏ cậu dễ thương ghê, hỏi sao tớ lại thầm thương lâu đến vậy.
Đây là chỗ nào thế?"
Phó Tinh Nhàn: "Chỗ này bị đập bỏ để xây cao ốc của Tập đoàn Phục Hưng.
Nhưng cây thì vẫn còn, lần sau tớ sẽ dẫn cậu đến nhà cổ thăm nó."
Phó Tinh Nhàn từ tốn giải thích mọi chuyện xảy ra vào năm ấy cho cậu.
Với Văn Cảnh, vì gia đình gặp chuyện nên mới gặp được anh.
Nhưng với anh, sau cuộc gặp gỡ của hai người, cuộc sống bắt đầu thay đổi chóng mặt.
"Cậu xuất hiện vào ngày vô âu vô lo cuối cùng của tớ." Phó Tinh Nhàn mượn lời kể, ôm Văn Cảnh vào lòng, "Nên tấm ảnh này và những món đồ chơi tớ thích nhất..."
"Cậu ném mất rồi!???" Văn Cảnh trừng mắt đẩy anh ra.
"...Thật ra tất cả được chôn dưới gốc cây long não.
Hôm nay tớ lấy xẻng đào cả buổi đó."
Văn Cảnh nheo mắt.
Phó Tinh Nhàn tỏ vẻ vô tội: "Cậu không tin thì cứ hỏi Phó Nhạc.
Nó nhìn tớ đào mà, thằng bé chẳng biết nói dối đâu."
"Giống như chiếc hộp thời gian nhỉ?" Văn Cảnh nghiêng đầu suy nghĩ, "Cậu cúi xuống đi."
Phó Tinh Nhàn không biết Văn Cảnh đã tin chưa nên cảnh giác nhìn cậu.
Văn Cảnh: "Cậu có cúi xuống không?"
Phó Tinh Nhàn cúi người xuống.
Văn Cảnh giữ cổ anh, ngẩng đầu hôn lên chóp mũi anh:
"Tớ mơ thấy nốt ruồi trên mũi cậu mãi, ai ngờ bây giờ biến mất rồi, tiếc thật."
Phó Tinh Nhàn cười khẽ, môi anh lần tìm đến môi cậu.
Văn Cảnh ngửa người ra sau: "Vì để tớ tìm cậu quá lâu nên hôm nay không cho hôn."
Vừa ngửa ra sau thì cậu đột nhiên nhíu mày, rên lên.
Phó Tinh Nhàn đưa tay đỡ cậu: "Sao vậy?"
Một tay Văn Cảnh chống lên giường, một tay đấm lưng: "Ngồi trên giường chơi máy tính nên đau lưng."
Hồi trước cậu mua ghế chơi game là vì bị đau lưng do sử dụng máy tính trong thời gian dài.
Hôm nay hiếm khi ngồi trên giường chơi mấy tiếng nên lưng đau vô cùng.
Phó Tinh Nhàn giúp cậu xoa bóp ngoài lớp áo: "Đau ở đâu?"
Văn Cảnh nắm lấy tay anh di chuyển tới chỗ bị đau: "Đúng rồi, chỗ đó."
"Tại cậu không chịu tập thể dục đấy." Phó Tinh Nhàn đấm nhẹ vài cái, "Cậu ngồi trong phòng tớ chơi máy tính cả đêm à?"
"Ừm, tớ muốn nói chuyện với cậu nhưng sợ cô chú nhìn chằm chằm nên trốn sang đây.
Phòng tớ còn bật đèn để vờ như tớ vẫn ở trong phòng đó ha ha..." Văn Cảnh ngã xuống giường hưởng thụ sự phục vụ, "Sang bên phải một chút."
Nắm tay trên lưng di chuyển sang phải, đấm nhẹ mấy cái.
Văn Cảnh nghiêng đầu nhìn anh, giơ ngón tay cái khen ngợi: "Thoải mái quá!"
Phó Tinh Nhàn mím môi, đưa tay miết lưng Văn Cảnh.
Văn Cảnh giật mình run lên, trừng mắt đẩy tay anh: "Cậu làm gì thế?"
Phó Tinh Nhàn cụp mắt xuống: "Xoa bóp lưng, chẳng phải cậu đang đau lưng sao?"
Văn Cảnh thoáng nghi ngờ.
Phó Tinh Nhàn: "Tớ làm thử nhé? Lúc trước tớ có mời về một huấn luyện viên thể hình, cũng học hỏi được cách thả lỏng cơ bắp khá tốt."
Văn Cảnh: "Chỉ xoa eo, không làm gì khác đúng chứ?"
Phó Tinh Nhàn: "Cậu muốn làm gì nữa à? Còn nhỏ mà nghĩ bậy quá nha."
Văn Cảnh:...
"Vậy cậu làm đi."
Phó Tinh Nhàn đứng dậy: "Cậu đợi tớ một lát."
Văn Cảnh nằm trên giường nhìn Phó Tinh Nhàn rời khỏi phòng ngủ, do cửa chưa đóng kỹ nên cậu nghe được tiếng bước chân giống như đi xuống lầu.
Làm gì thế nhỉ?
Năm phút sau, Phó Tinh Nhàn quay lại với một chiếc lọ màu tím trên tay.
Văn Cảnh nhìn kỹ lại, hỏi: "Dầu mát xa cho bé?"
"Trong nhà chỉ có mỗi lọ này của Nhạc Nhạc." Phó Tinh Nhàn ngồi xuống bên cạnh cậu, mở nắp lọ, "Cậu nằm yên, kéo áo lên nào."
Văn Cảnh nhìn anh nhưng không nhúc nhích.
Dùng dầu mát xa có nghĩa là chạm tay trực tiếp lên da, việc này khác hẳn với cách mát xa mà cậu tưởng tượng.
"Cậu không muốn hả?" Phó Tinh Nhàn đậy nắp lại, bình tĩnh nói tiếp, "Thôi vậy, hôm nay tớ