“Đinh Chí!” Tạ Nguyễn Ngọc gọi về phía cửa, một bóng người hiện lên, mảnh tơ lụa dài màu xanh lá treo trên tây trang cùng quần dài, bên ngoài mặc áo choàng màu nâu, giày da sáng bóng, thật sự rất lưu loát chỉ tiếc cho nàng, Tạ Nguyễn Ngọc có chút ngượng ngùng: “Anh đi đến phố cách đây bảy dặm mua cho tôi hai bọc điểm tâm đến đây đi, mua nhiều một chút bánh hạch đào và cuốn đường tơ vàng.
”“Được.
” Gặp nhiều không trách, Đinh Chí làm việc như sấm rền gió cuốn, lúc này đã đồng ý thì lập tức xuống tay làm.
Tạ Nguyễn Ngọc híp mắt nhìn bóng dáng của hắn ta, cảm khái: “Một người thật tốt, đáng tiếc chỉ có thể thay mình làm chân chạy mua điểm tâm.
”“Nếu người cảm thấy có lỗi với người ta thì ngày thường ăn ít chút đi.
” Nhìn người bây giờ béo thế nào rồi, Phỉ Thúy nhìn gương mặt từ từ đẫy đà của Tạ Nguyễn Ngọc, trắng nõn mượt mà nhưng rất khỏe mạnh, tự nhiên cũng ít đi hương vị nhược liễu phù phong.
“Khó có thể được.
” Tạ Nguyễn Ngọc đưa nắp tráp cho Phỉ Thúy: “Thu vào đi, chờ Đinh Chí mua điểm tâm về lại mang ra.
”Tạ Nguyễn Ngọc ăn uống no đủ lại lên giường ngủ một lúc.
Đáng tiếc nàng không chờ được điểm tâm nóng hôi hổi mà chờ đến một biến cố lớn.
Lúc Đinh Chí trở về đi cửa sau, cả người đều là máu nhảy vào Ôn Hương Lâu làm Tạ Nguyễn Ngọc và Phỉ Thúy đều hoảng sợ.
“Thất gia đã xảy ra chuyện!”Tạ Nguyễn Ngọc cả kinh, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa, Phỉ Thúy nhận được ánh mắt vội vàng ra ngoài nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới đóng cửa thủ ở bên ngoài, rất nhiều việc mặc dù chủ tử dám nói thì nàng ấy cũng không dám nghe.
“Sao lại thế này!” Tạ Nguyễn Ngọc thấy trên ống tay áo của hắn ta có nhiễm vết máu, máu tươi theo cổ tay áo chảy xuống mặt đất, nên là bị trọng thương.
“Tôi đến lấy con dấu của Thất gia, lập tức đi, trong nhà liền giao cho di thái.
”Tạ Nguyễn Ngọc không nghĩ đến Thẩm Thất gia sẽ lừa nàng, nhốt chính mình ở trong Ôn Hương Lâu, lần này Đình Chí tìm con dấu phải đi, cũng bất chấp quá nhiều trực tiếp ngăn cản hắn ta lại.
Động vào tư bộ chính là việc lớn, không lừa được Soái phủ!“Thất gia bảo anh đến?” Tạ Nguyễn Ngọc không tin Thẩm Thất gia sẽ trương dương như vậy.
Đình Chí cắn chặt răng, Thất gia cũng từng nói, tư bộ có thể không động đến thì không được động, nếu thật