Vinh hoa quyền thế địa vị an ổn, chỉ cần Thẩm Thất gia không ngã xuống, những thứ đó đều dễ như trở bàn tay.
Trong mắt Tạ Nguyễn Ngọc loé ánh sáng ngôi sao, sáng đến mức có chút loá mắt.Thẩm Thất gia vừa lòng xoa bóp gương mặt nàng, vào tay là một mảnh trơn mềm, thân thể của Tạ Nguyễn Ngọc bây giờ so với lúc vừa đến đẫy đà hơn không ít, cả người được nuôi trắng trắng múp múp, vài phần không phóng khoáng bị rút đi, thần thái nói chuyện phi dương.So với tính tình trầm ổn, Thẩm Bồi Viễn thật ra càng thích nữ tử như vậy hơn.
Phụ nữ bên cạnh hắn đáng ra nên trương dương ương ngạnh, người khác nên đi theo mà không phải đi một biết ba, sống trong nơm nớp lo sợ."Em nên nhớ rõ, sau này chỉ có thể để người khác nghẹn khuất chứ không có đạo lý tự mình tủi thân, mọi việc đều có ta ở đây." Hắn đường đường là một nam tử, nếu đến một người phụ nữ kiêu căng cũng không bảo vệ được thì nói gì khác được.Đương nhiên tiền đề là không chạm đến điểm mấu chốt của hắn.Tạ Nguyễn Ngọc gật đầu lung tung, đáy lòng lại ẩn ẩn toát ra một tia chua xót, Thẩm Thất gia nhìn như khó hầu hạ nhưng điều hắn chân chính muốn có được trên người của nàng rất ít, cho đi thật sự rất nhiều.Mặc dù đời trước Mạnh Nho Cảnh được nàng coi là phu quân cũng sẽ làm nàng nhu thuận biết lễ, tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, đã muốn nàng trở nên dịu dàng lại tham luyến sự nhiệt liệt của nàng, hắn ta nâng chính mình lên cực cao, cho nàng một chút sủng ái cũng dùng đến tư thái vị giả (đấng trên cao).
Mạnh Nho Cảnh đương nhiên đòi lấy, Tạ Nguyễn Ngọc chỉ cần là cho đi, giữa hai người vốn là không bình đẳng, tình yêu của nàng quá hèn mọn."Nghĩ cái gì thế?" Người phụ nữ này lại phát ngốc, Thẩm Thất gia giơ tay gõ gõ đầu nàng.
Động tác này dường như đã thành thói quen, lại không thay đổi, hắn thật sự sợ một ngày Tạ Nguyễn Ngọc bị hắn gõ đến choáng váng.Tạ Nguyễn Ngọc bị hắn gõ hoàn hồn, tay tự giác leo lên bả vai của Thẩm Thất gia, mị hoặc loạng choạng, cười nói: "Đang nghĩ Thất gia đối tốt với em như vậy, Nguyễn Ngọc thật là một