Niên đại chiến hỏa khói thuốc súng, bước đi của nữ tử nguy nan, đời trước Tạ Nguyễn Ngọc khổ sở mười mấy năm, bây giờ chỉ muốn an an ổn ổn ngốc ở bên cạnh Thẩm Thất gia, làm đóa hoa thố ti (hoa hải đường) dựa vào mà sống.
Nếu có thể giúp đỡ Thẩm Thất gia tránh thoát khỏi kiếp nạn kia, chờ được chính là tám ngày phú quý vinh sủng.
Cho dù không tránh khỏi thì còn có mười mấy năm để sống an an ổn ổn, Tạ Nguyễn Ngọc cảm thấy bất luận sống đến khi nào cũng không sống giống như tổ tiên.
Tạ Nguyễn Ngọc bắt đầu yên lặng, cũng không thêu túi tiền, làm đôi tất như trước kia mà cả ngày tìm cớ chạy đến chỗ Thẩm Thất gia.
Phật đường của Thẩm Thất gia đơn độc ở Tây Viện, là một tòa riêng, tứ phía đều nạm cửa sổ thật lớn, trên khung cửa sổ điêu khắc các loại tâm kinh, buổi trưa mỗi ngày hắn đều ở chỗ này ngốc đủ một canh giờ, cắm ba nén hương xuống tro, Thẩm Thất gia thành kính quỳ trên gối đệm hương bồ, hạt châu gỗ nam chậm rãi chuyển động trong tay.
Thẩm Thất gia bái Phật.
Tạ Nguyễn Ngọc đi theo mấy người phụ nhân cùng nhau ngồi ở hậu viện nhà mình chờ Thẩm Bồi Viễn đến ăn cơm, hắn không tới, các nàng không thể động đũa, đây là quy củ của Thẩm Thất gia, Thẩm Thất gia là một người có rất nhiều quy củ.
Chung quanh ồn ồn ào ào rất náo nhiệt, những người phụ nữ ghé vào một nhóm nói về trang sức của Hương Bảo Các, tâm sự phấn phủ của Tụy Nhan Phường.
Tạ Nguyễn Ngọc cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bỗng nhiên giữa mày nhảy dựng, nàng nghe thấy một âm thanh quen thuộc:“Hai ngày trước Thất gia tặng tôi một chuỗi trân châu trắng rất lớn, viên lớn nhất to như tròng mắt vậy.
” Nữ tử mặc một thân áo nhỏ màu vàng nhạt cười doanh doanh, vòng tay phỉ thúy trên tay xanh đến mức có thể vắt ra nước.
Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng nhìn nàng ta một cái lại cúi đầu xuống, đời trước, nàng giống như nữ tử này, cũng nhận một chuỗi trân châu trắng dài của Thẩm Thất gia, khi đó nàng còn tưởng Thẩm Thất gia thích mình lại không nghĩ đến Thẩm Thất gia tính toán đưa nàng ra như thế nào, chuỗi hạt châu kia chỉ là đáng thương nàng mà cho nàng một chút thể diện mà thôi.
Thẩm Thất gia chính là một người như vậy, cho thứ tốt nhất sau đó hung hăng tát cho một cái.
Giống như vậy giờ, bái Phật đều thành kính hơn bất cứ ai, nhưng trước này không phải người tin Phật.
Đúng vậy, Thẩm Thất gia thích bái Phật lại không tin Phật