Ôn Nguyễn ngồi bên trái băng ghế sau taxi, cơ thể dính sát vào cửa xe, cúi đầu mím môi nghiêm túc lướt di động.
Còn ở phía bên phải, Phó Tri Hoán ngồi chống tay lên cửa sổ xe, ngón cái và ngón trỏ tì lên trán, mày nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền như đang nghỉ ngơi.
Hai người tối qua đều uống rượu, lo ngại cơ thể vẫn chịu tác động của cồn nên không tự lái xe mà kêu taxi đi.
Vừa hay nơi hai người đến gần nhau, thế là gọi một xe đi chung luôn.
Tài xế hơi căng thẳng.
Ông để ý thấy hai vị khách lên xe nét mặt quá mức trầm trọng, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, vì thế chốc chốc lại ngẩng đầu, thông qua kính chiếu hậu cẩn thận quan sát hành động người ngồi sau.
Nhìn một hồi tự dưng tài xế thấy hai người này… quen quen?
Ôn Nguyễn lúc này chưa phát hiện ra điều bất thường.
Cô đang đọc bình luận trên weibo và đoạn video ngắn Tần Tố San gửi sang có liên quan đến mình.
Chương trình mới phát sóng tối qua mà sáng này ra đã che phủ rợp trời, đâu đâu cũng thấy, thậm chí còn được biên tập thành đủ kiểu video, có người bắt tay viết luôn đồng nhân luật sư x kiểm sát trưởng.
Thật ra, khiến nó nổi đến mức này không thể thiếu bàn tay lăng xê của chương trình.
Dù sao thì việc ratting tăng vọt đối với họ mà nói là trăm lợi không một hại.
Hơn nữa, bên cục công an thành phố Giang cũng thuận theo tuyên truyền khẩu hiệu “Phản đối bạo lực”, “Đề phòng người xấu” nên đã hot lại còn hot hơn.
Ôn Nguyễn tập trung đọc hết bình luận liên quan đến mình…
[Một chú thỏ mềm mại]: A a a a, mịa!!! Ai đó cho hai người qua đường này debut giùm em cái! Chị gái này quá ư là xinh, đã thế lúc đó còn để mặt mộc nữa chứ! Em nguyện đu!
Có mắt nhìn đấy.
Ôn Nguyễn lặng lẽ bật ngón tay, nhấn thích bình luận.
Tâm tình khá hơn chút rồi đó.
[Lại mập rồi]: Chẳng khen cũng chẳng chê, công nhận hai người qua đường này đẹp thật nhưng sao tôi lại có thấy đây giống như người của tổ chương trình mời đến thế.
Nói thật, chương trình như này chắc toàn diễn thôi.
Mấu chốt là cái tập này trông hơi giả, chị gái kia chẳng giống luật sư chút nào, trông còn hơi bánh bèo.
Diễn vậy cũng đuối quá rồi đó?
Tức thật, ai được mời cơ?
Chút vui sướng Ôn Nguyễn vừa mới tích góp được nhanh chóng bị đánh tan thành mây khói.
Cô bĩu môi ấn giữ bình luận để màn hình nhảy ra mục lựa chọn – ấn tiếp báo cáo – chọn mục ngôn từ khiêu khích.
Tôi sẽ lặng lẽ tố cáo cô!
Dù sao cũng không ai biết.
[Tóc của mị đâu òi]: Tuyệt quá đi, mị thích chị gái xinh đẹp này lắm! Mọi người xem video chị ấy quật ngã tên bắt cóc chưa? Sao trông nhỏ nhắn mà có thể ra tay mạnh mẽ như thế chứ! Ha ha ha ha, lúc tua lại video mị phát hiện tóc mái của chị gái dựng hết cả lên, trông ngố ngố đáng yêu ghê.
Tóc ngố?
Ôn Nguyễn sửng sốt, nghiêm túc tua lại video xem một lần nữa.
Đúng thật! Chắc vì mới ngủ dậy nên tóc mái cô mới dựng lên như thế.
Ngốc chết đi được! Không đáng yêu! Dìm nó xuống ngay!
Ôn Nguyễn nghĩ thầm trong lòng rằng: “Chuyện này tuyệt đối không thể để người khác phát hiện.” Vì thế lặng lẽ mở nick clone ra, spam một loạt bình luận với ý đồ dìm cái bình luận kia xuống đáy.
[Cô gái ngọt ngào của anh Tam Thạch]: Hu hu hu hu, ngọt ghê luôn.
Siêu ngọt luôn á! Tôi không ngờ có ngày mình lại đi đu cp người qua đường.
Mọi người có để ý lúc nhìn chị gái, ánh mắt anh trai kia trông rất vui không? Chính là cái kiểu tự mình đắm chìm trong gió xuân lúc nào không hay á! Hai người mau yêu nhau đi!
Vui hả?
Ôn Nguyễn nhấn mở ảnh chụp, click đúp phóng to phần mắt Phó Tri Hoán.
Sao tôi không thấy anh ấy như đang vui vậy?
Ngược lại trông anh giống đang khinh thường và chế nhạo cô hơn.
Nhưng mà thôi, chỉ nhờ vào việc bạn ủng hộ tôi và anh ấy yêu nhau, tôi sẽ nhấn like bình luận này.
“Cô đang làm gì đấy?”
Giọng nói đột ngột vang lên dọa Ôn Nguyễn cứng đờ.
Tay cầm di động của cô run lên, hoảng hốt nói: “Không, không có gì.”
Phó Tri Hoán chẳng biết đã mở mắt từ khi nào, liếc qua thấy Ôn Nguyễn cứ thậm thà thậm thụt làm gì đó bèn cụp mắt nhìn theo, tầm nhìn dừng lại trên màn hình di động của cô.
Trên màn hình là tấm ảnh chụp đang được phóng to chưa tắt.
Ôn Nguyễn bất an trong lòng.
Bị Phó Tri Hoán tóm ngay lúc đang lén xem ảnh chụp anh thật sự rất xấu hổ.
Phó Tri Hoán ngẩng đầu nhìn cô, cười khẽ, nói: “Giải thích đi nào?”
Ôn Nguyễn nuốt nước miếng, tay siết điện thoại di động chặt hơn, đại não xoay như bay: “Không có gì thật, em chỉ giúp anh kiểm tra xem…”
“Kiểm tra gì?”
“Mắt anh có gỉ không?”
“…”
Nhìn vào mắt Phó Tri Hoán, Ôn Nguyễn dám chắc rằng, giờ mình còn dám há mồm nói thêm câu nào nữa, chắc chắn sẽ bị anh xách cả người lẫn túi ném ra khỏi xe.
Đương lúc chờ đèn đỏ chuyển xanh, bác tài xế nãy giờ lén quan sát hai người cuối cùng cũng nhớ ra.
Ông vỗ tay mạnh một cái, hứng khởi nói: “Nãy giờ tôi thắc mắc không biết sao trông hai người quen mắt thế, hóa ra là vì hôm qua từng thấy hai người trên TV.”
Ôn Nguyễn ngạc nhiên.
Mình nổi đến mức ấy luôn hả?
Chẳng lẽ muốn cô bỏ nghề luật sư để làm trái ngành, vào làm nữ vương giới giải trí hả?
“Tôi nhớ lúc ấy vợ tôi còn bảo cô gái này vừa đẹp vừa thú vị, xong bảo…” Nói đến đây, tài xế tạm ngưng, cố gắng nhớ lại xem vợ mình đã nói gì.
Đôi mắt Ôn Nguyễn sáng lấp lánh như muốn nói “tôi muốn nghe xem mọi người khen tôi như thế nào” và không phụ sự mong mỏi của cô, bác tài xế nhớ ra, nói: “Bà ấy bảo người như cô cực thích hợp đi làm diễn viên hài.
Chuyên biểu diễn mấy tiểu phẩm như tình huống trong chương trình.”
“…” Chờ mong trong ánh mắt bị dập tắt trong tích tắc.
Tuy được khen có năng lực làm diễn viên hài là rất đỉnh nhưng thiếu nữ nào chẳng mộng mơ mình được làm nữ chính phim thần tượng.
“Còn cậu trai này!” Tài xế nhận xét Ôn Nguyễn xong thì dời sự chú ý sang Phó Tri Hoán.
Phó Tri Hoán cụp mi, phản ứng hời hợt.
Ôn Nguyễn vừa tò mò lại hứng thú, nét mặt như muốn nói: “Để xem xem người ta đánh giá Phó Tri Hoán như thế nào nào.”
“Vợ tôi thích cậu lắm, nói cậu trông đẹp như minh tinh.” Tài xế quay người thấy đèn đỏ chuyển xanh, vội vã cầm vô lăng, rồi bổ sung thêm: “Chút nữa cậu có thể cho tôi xin một bức hình không? Tôi mang về cho vợ xem chắc bà ấy sẽ vui lắm.”
Ôn Nguyễn nín thinh.
Đối xử bất công.
Quả nhiên, khuôn mặt của Phó Tri Hoán là vũ khí tối tân có lực sát thương cao nhất.
“Xin lỗi.”
Phó Tri Hoán lúc nói rất lễ độ, không nói với tông giọng quá lớn quá vội vã, cũng không đáp qua loa lấy lệ: “Tôi không phải nhân vật của công chúng, chỉ là người thường thôi.
Vì một số lý do cá nhân nên tôi không thể tự ý cho ảnh lung tung được, mong bác thay tôi gửi lời xin lỗi đến bà nhà.”
Tuy bị Phó Tri Hoán từ chối yêu cầu nhưng trông bác tài xế không có vẻ gì là không vui, ngược lại còn cảm thấy cậu thanh niên này nói chuyện rất có trước có sau, rất lịch sự.
Xe chầm chậm đến đích trong lúc nói chuyện.
Sau vài câu khách sáo đơn giản, Phó Tri Hoán trả tiền xuống xe.
Viện kiểm sát và văn phòng luật