Edit: Cải Trắng
Mưa to không có dấu hiệu ngừng, ngược lại còn mỗi lúc một to hơn.
Về đến nhà, một bên vai Ôn Nguyễn ướt đẫm. Cô run rẩy rũ nước mưa trên ô đi, ngẩng đầu phát hiện… vợ chồng nhà họ Ôn hôm nay lại rảnh rỗi ở nhà.
Nay khó có dịp cha Ôn kết thúc công việc đúng giờ về nhà. Lúc này, hai ông bà đang ngồi tựa vào nhau trên sofa, ngọt ngào cùng xem bộ phim truyền hình chiếu lúc tám giờ tối.
“Haiz, cuối cùng nam nữ chính cũng gặp nhau.”
“Đáng lắm, ai bảo trước đó cậu ta không biết quý trọng. Nữ chính không thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta được.”
“Ầy, thằng nhóc đó phải học tập anh, luôn yêu thương vợ mình.”
“Anh lắm mồm thế, cả bó tuổi rồi.”
“…”
Bầu không khí thuận lợi? Check!
Thời cơ đến rồi!
Trông tâm trạng cha mẹ cô không tồi.
Ôn Nguyễn bấm tay tính toán, cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để cô giải trừ hôn ước.
Để nghi thức thêm phần long trọng, trước tiên cô đi tắm, đổi sang bộ đồ ngủ pikachu ở nhà, đầu quấn khăn, quyết định tiến hành thương thảo thành thật với cha Ôn lần thứ ba mươi lăm.
“Kính thưa ngài Ôn Phong Thần, con muốn bàn bạc với ngài đôi việc về vụ đính hôn.”
Ấy vậy mà cha Ôn coi như bản thân bị điếc.
“Cô bé này trông xinh đấy!”
“Em cũng thấy thế. Anh có thấy trông cô bé hao hao giống Nguyễn Nguyễn lúc còn nhỏ không? Ngoan ngoãn đáng yêu.”
“Hầy, em nói xem nam chính có biết con của nữ chính là con ruột mình không? Hai người họ không thể nói chuyện thẳng thắn với nhau sao?”
Ôn Nguyễn bị ngó lơ hít sâu một hơi, khom lưng nhặt điều khiển lên, tắt luôn TV.
Cha Ôn nhíu mày.
Cô ngồi xuống sofa, nghiêng người đối mặt với cha mình, đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, bày ra tư thái của luật sư khi đi đàm phán: “Thưa ngài Ôn Phong Thần, thân là một sinh viên tốt nghiệp ngành Luật, con muốn sử dụng hợp lý quyền tự do.”
“Ví dụ như?”
“Con muốn từ hôn.”
Ôn Phong Thần liếc cô, nói: “Khỏi bàn.”
“Thưa ngài Ôn Phong Thần, vì thể hiện quyết tâm, con ném nhẫn đính hôn đi rồi.”
Ôn Phong Thần chẳng quan tâm. Ông nhấp ngụm trà, ung dung nói: “Chả sao, để cha bảo trợ lý Chu mua đôi khác.”
Ông không thiếu tiền.
“…”
Dân tư bản luôn dùng phương thức đơn giản, thô bạo nhất để giải quyết.
Ôn Nguyễn quyết định biểu hiện ôn hòa hơn: “Cha, giờ là thời đại của hôn nhân tự do…”
“Cha sợ con bị lừa thôi. Con quên hồi tiểu học con suýt bị bọn buôn người bắt cóc vì một gói kẹo nổ à? Nhị thiếu gia nhà họ Phó là kiểm sát trưởng, phẩm hạnh tốt, cũng môn đăng hộ đối với con…”
Dường như cha mẹ khắp thiên hạ đều có trí nhớ đặc biệt tốt với mấy chuyện như này.
Thấy cha mình mềm cứng không ăn, Ôn Nguyễn tung đòn sát thủ.
Cô đứng bật dậy, xoay người nói: “Mẹ Trần, giúp con thu dọn đồ đạc với ạ, đêm nay con đi luôn.”
“Nguyễn Nguyễn, muộn thế này con định đi đâu?” Mẹ Ôn nghe thế lập tức buông tay đang ôm cánh tay cha Ôn ra, nhíu mày hỏi.
Ôn Nguyễn nghiêm túc nói: “Con bỏ nhà ra đi. Cha mẹ không chịu giải trừ hôn ước, con không về.”
Bỏ nhà ra đi?
Từ đó vừa buột ra khỏi miệng, xung quanh lập tức tĩnh lặng.
Bà Trần bỗng dưng bị gọi tên đứng sững tại chỗ, ngầm quan sát ông bà chủ mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ôn Phong Thần nâng tách trà lên, chậm rãi đưa đến bên miệng: “Để nó đi đi. Từ bé đến giờ, thời gian dài nhất nó có thể bỏ nhà đi không phải là vào lúc học tiểu học kiểm tra cuối kỳ không tốt, bị tôi mắng một trận xong trận đến công viên trong tiểu khu ngồi cả ngày sao?”
Nói đến đây, ông khựng lại, như nhớ ra thêm gì đó, bổ sung thêm: “À, không thể xem là cả ngày được. Con bé nó ngồi được nửa ngày đói quá còn mò về nhà ăn cơm cơ.”
“Thế thì trốn đi đâu?”
Ôn Nguyễn đứng lên, chăm chú nhìn cha mình trong giây lát. Ông chẳng nổi giận giống như trong tưởng tượng của cô gì cả.
Sau một hồi im lặng, cô xoay người lên tầng.
Thấy Ôn Nguyễn bỏ đi, mẹ Ôn lo lắng thở dài, tính đứng lên khuyên ngăn nhưng bị Ôn Phong Thân ngăn cản.
“Anh thật là! Con mình không muốn đính hôn thì thôi. Hơn nữa, bên phía nhà họ Phó, Nhị thiếu gia nhà họ cũng có vẻ không hài lòng với hôn nhân sắp đặt, hay là…”
“Em thì biết cái gì.”
Dáng vẻ Ôn Phong Thần rất đỗi ung dung. Ông thong thả đặt tách trà trong tay về bàn, thở dài nói: “Con bé được chúng ta bao bọc quá kỹ lưỡng, nếu không cũng chẳng vì mỗi chút chuyện năm đó mà không gượng dậy nổi. Giờ không kích thích nó, sao nó chịu đặt chân ra ngoài vòng an toàn?”
*
“Thế là, mày định bỏ nhà ra đi thật?” Tần Tố San ở đầu kia điện thoại hỏi.
“Đúng!”
Ôn Nguyễn dùng bả vai kẹp di động, tay bận rộn sửa soạn đồ xếp vào vali hành lý, sau đó tuôn một tràng: “Thật ra tao đã lên sẵn ý tưởng rồi. Muốn phản kháng, đầu tiên phải đứng lên chứng tỏ mình độc lập.”
Tần Tố San xúc động: “Ví dụ như?”
“Lặng yên rời khỏi thành phố Đồng. Ngay lúc mọi người tưởng rằng tao mất tích thì tao lại âm thầm nỗ lực gặt hái thành công. Ba năm sau, tao sẽ mang theo ánh hào quang sáng chói trở về. Lúc ấy, tao sẽ không còn là đại tiểu thư vô dụng trong mắt nhiều người, mà trở thành người được ngàn người kính trọng, ngưỡng mộ…”
Tần Tố San cắt ngang: “Ấy từ từ, sao tao thấy lời mày nói quen quen.”
“Tình tiết bên trong quyển tiểu thuyết ‘Thiên kim trở về’ đang hot đấy.”
Tần Tố San im lặng mất mấy giây, xong không nhịn được phì cười.
Cô nàng cười như điên mất một lúc mới ngưng được, lắc đầu điều chỉnh cảm xúc, thở dài nói: “Nhưng tao không ngờ có ngày mày lại bị mọi người gọi là ‘vô dụng’ đấy. Hồi học đại học, điểm chuyên ngành của mày toàn trên top đầu. Giáo sư Tô còn nói, nhất định mày có thể thay thế ông ấy trở thành luật sư nổi tiếng nhất thành phố Đồng…”
Nghe đến đây, động tác tay Ôn Nguyễn thoáng ngừng, lặng thinh.
Tần Tố San nhanh chóng nhận ra mình lỡ lời: “Ấy, tao xin lỗi.”
Ba năm trước là khoảng thời gian Ôn Nguyễn vừa tốt nghiệp.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng, với năng lực đó, cô nhất định có thể trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới luật sư.
Và quả đúng như mọi người suy đoán. Vừa mới ra trường, Ôn Nguyễn đã thắng liên tiếp mấy vụ kiện tụng.
Chẳng qua…
Kể từ sau vụ kiện đó, Ôn Nguyễn từ chức, từ đó đến giờ không làm bất cứ công việc nào liên quan đến pháp luật nữa.
“Không sao.”
Ôn Nguyễn mỉm cười, khóa vali hành lý lại, ngồi xếp bằng trên thảm mềm, tựa vào cạnh giường, bình tĩnh nói: “Lần này tao định đến thành phố Giang.”
Nghe thế, Tần Tố San sung sướng nói: “Hay quá! Cuối cùng mày cũng đến nương nhờ chỗ tao rồi!”
Đôi bạn thân này bị chia cắt bởi khoảng cách địa lý được ba năm rồi.
Tần Tố San đến thành phố Giang thực tập còn Ôn Nguyễn trở về Ôn thị. Cô là thiên kim đại tiểu thư, không lo cơm áo gạo tiền, đến công ty cũng chỉ chạy làm mấy việc lặt vặt.
“Cũng không hẳn là ăn bám mày. Mấy hôm trước giáo sư Tô có nói với tao muốn mở văn phòng luật sư bên đó, bảo tao qua giúp.” Ôn Nguyễn cụp mắt, nhẹ nhàng nói: “Tao đồng ý rồi.”
Giáo sư Tô là người thầy dìu dắt Ôn Nguyễn. Bao nhiêu cơ hội mình có được cũng vươn cành oliu về phía cô, khuyên cô đừng vì chút chuyện năm đó mà lãng phí tài năng, phải biết cách buông bỏ, một lần nữa chấp nhận nghề nghiệp này.
Ba năm trôi qua, thời gian như xóa nhòa một số thứ.
Khoảnh khắc khiến cô kiêu ngạo nhất, vĩnh viễn là lúc đứng trên tòa án.
Vốn Ôn Nguyễn đã động lòng, giờ cộng thêm chuyện hôn ước càng làm cô cảm thấy nếu mình cứ mãi dựa vào Ôn thị thì người đời chỉ biết đến danh xưng Đại