Giang Tử Trầm cắn pizza, đưa tay ra xa kéo phô mai thành sợi rồi lại gom cho hết vào miệng, thỏa mãn nhấm nháp.
Cậu đung đưa hai chân rồi hút một ngụm coca to, lộ ra nụ cười hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng Ôn Nguyễn không vui tẹo nào.
Cô mất hứng dùng nĩa cuốn sợi mì Ý, mắt thì nhìn chăm chăm vào cặp sách Giang Tử Trầm.
Trong đó có nhược điểm của cô.
Ôn Nguyễn tự thấy mình không hợp với thời tiết ở thành phố Giang.
Từ lúc tới đây, cô đã từ một người diễu võ giương oai khắp nơi, kẻ nào nghe thấy kẻ nấy sợ run cầm cập đã biến thành một người thường xuyên bị dội nước, toàn phải nín giận.
Thua dưới tay Phó Tri Hoán thì thôi đi.
Hôm nay còn bại dưới tay một học sinh tiểu học nữa!
Có lẽ do hôm nay là cuối tuần nên người người nhà nhà ra quán ăn rất nhiều, hơn nửa đều là phụ huynh mang theo trẻ nhỏ nhà mình tới.
Ngồi cách bọn họ mấy bàn cũng có một gia đình ba người.
“Cha ơi, mai con muốn đi công viên giải trí.”
“Chuyện này cha không quyết được, con hỏi mẹ đi.”
“Mẹ, cho con đi công viên được không?”
“Ha ha ha, được được, cũng lâu rồi nhà mình không đi ra ngoài chơi với nhau.”
Giang Tử Trầm ngừng nhai nuốt, mắt tối sầm lại, phiền muộn uống một ngụm coca lớn rồi quay đầu nghiêm túc nhìn Ôn Nguyễn, nhẹ nhàng gọi: “Chị Ôn ơi.”
Ôn Nguyễn giật bắn, vội vàng nói: “Hay em cứ gọi là cô Ôn đi.”
Gọi một tiếng chị ơi là cô thấy chẳng có chuyện gì tốt.
Phó Tri Hoán ngẩng đầu nhìn Giang Tử Trầm, liếc mắt một cái cũng biết cậu đang nghĩ gì trong đầu: “Mai em muốn đi chơi?”
Giang Tử Trầm gật đầu như giã tỏi, bĩu môi ép giọng xuống thấp, nghe là thấy đáng thương vô cùng: “Trước giờ chưa có ai dẫn em ra ngoài chơi, em luôn lủi thủi một mình…”
Ôn Nguyễn ngừng cuộn sợi mì, ngẩng đầu nhìn gương mặt tủi thân ấm ức của Giang Tử Trầm, tim tức khắc lại mềm nhũn.
Tuy hành vi uy hiếp cô vừa rồi rất đáng giận nhưng đứa nhỏ này cũng khiến người ta đau lòng thật.
Cô thả nĩa về đĩa, thở dài nói: “Thôi được, mai chị sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”
“Yeah!”
Giang Tử Trầm đổi sắc mặt ngay, tươi cười nói: “Em muốn đi công viên giải trí.”
Ôn Nguyễn: “…”
Cứ có cảm giác lại bị đứa trẻ này lừa.
Nhắc tới công viên giải trí, Ôn Nguyễn có hơi lưỡng lự.
Bởi vì hai mươi năm trước, từng có lần cô bị bắt cóc ở công viên giải trí.
Tuy ký ức còn sót lại rất mơ hồ nhưng mấy chữ ấy vẫn đủ làm cô hoảng sợ.
Huống chi… Ôn Nguyễn còn sợ độ cao.
Ngoài trò vòng xoay ngựa gỗ ra, gần như trò nào cô cũng chơi được.
Nhưng hứa thì cũng đã hứa rồi, Ôn Nguyễn cũng không muốn đổi ý.
Phó Tri Hoán đang suy nghĩ gì đó.
Hôm nay anh vừa nhận được tin cha Giang Tử Trầm đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tình trạng sức khỏe vẫn chưa ổn định, phần lớn thời gian đều rơi vào trạng thái hôn mê, chưa thể tới thăm.
Thật ra trong khoảng thời gian này, dù là Phó Tri Hoán hay người thân của Giang Tử Trầm đều giữ kín như bưng chuyện đấy, không hé nửa lời cho cậu biết.
Họ chỉ nói với cậu rằng cha cậu đang ra ngoài làm nhiệm vụ, giờ không thể liên lạc hay trở về được, đợi tình trạng ổn định rồi mới nói.
Cuối tuần có thể đưa cậu ra ngoài chơi để phân tán sự chú ý cũng là chuyện tốt.
Đúng lúc này, đôi mắt to tròn của Giang Tử Trầm rời sang nhìn Phó Tri Hoán.
Cậu ngẩng đầu ngọt ngào gọi: “Anh Phó ơi.”
“Khỏi bàn.” Phó Tri Hoán đáp cực gãy gọn: “Ngày mai anh bận rồi.”
“Mai là cuối tuần mà anh vẫn phải đi làm à?” Ôn Nguyễn nghi hoặc hỏi.
Phó Tri Hoán: “Buồn ngủ.”
“…”
Bạn nghe xem, đây mà là tiếng người sao?
Vành mắt Giang Tử Trầm đỏ hoe, hít mũi, quyết định đổi đối tượng tấn công, nức nở nói: “Chị Ôn Nguyễn ơi, chị xin anh Phó giúp em đi.”
Ôn Nguyễn nói: “Bảo chị cũng vô dụng.” Vẻ mặt rõ ràng như muốn nói “Lại dùng chiêu này, còn lâu chị mới mắc mưu.”
Giang Tử Trầm “ồ” một tiếng, xoay người ôm cặp sách để sau lưng.
Ôn Nguyễn: Sao cô cứ thấy cái hành động này quen mắt thế nhỉ?
Sau đó, cô trơ mắt nhìn Giang Tử Trầm mở khóa cặp, rút từ bên trong ra một quyển vở, tiếp đấy đưa tay chuẩn bị mở…
“Khoan đã!”
Ôn Nguyễn căng da đầu quay lại nhìn thẳng vào mắt Phó Tri Hoán, cắn răng nói: “Anh phải đi!”
Phó Tri Hoán: “…”
Ôn Nguyễn: “Một người trưởng thành như anh mà không thể đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của đứa trẻ hiểu chuyện sao? Đây là một đứa trẻ ngây thơ trong sáng đầy khát vọng mà.”
Phó Tri Hoán im lặng mất mấy giây rồi quay sang Giang Tử Trầm, mở miệng nói: “Simon.”
“Dạ?”
“Đưa vở đây anh xem nào.”
Xảy ra vấn đề lớn rồi.
Ôn Nguyễn chết điếng như bị sét đánh, sửng sốt đến hóa đá tại chỗ.
Nhưng bạn học Giang Tử Trầm phản ứng rất nhanh, cậu bỏ vở vào cặp sách rồi ôm cái cặp trước ngực, mặt đỏ bừng: “Đây, đây là nhật ký của em, không cho anh xem.”
Phó Tri Hoán không nói gì, cứ im lặng nhìn Giang Tử Trầm trong chốc lát.
Một lúc sau, anh dựa mình vào lưng ghế, cười khẽ: “Được.
Chín giờ sáng mai anh sẽ sang đón em.”
Vậy là đồng ý?
Giang Tử Trầm ngạc nhiên, ngay sau đó là nhoẻn miệng cười, nét mặt sáng bừng: “Cảm ơn anh! Anh là tốt nhất!”
Ôn Nguyễn vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ “may mà Phó Tri Hoán không xem được quyển vở”, chờ lúc hoàn hồn mới chậm chạp nhận ra…
Thế có nghĩa là cô và Phó Tri Hoán sẽ cùng nhau đến công viên!
Vòng quay bánh xe ở công viên chính là thánh địa của các cặp tình nhân, cùng nhau lên đó khác nào đang đính hôn đâu!!!
Sau một buổi tối bị ức hiếp, cuối cùng Ôn Nguyễn cũng nghênh đón hạnh phúc và