Edit: Cải Trắng
Hôm đó là một ngày mưa liên miên.
Không khí trong phòng để đồ rất ẩm và ngột ngạt, thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Ánh sáng bên ngoài chẳng chiếu tới đây, phòng cũng chỉ có ô cửa sổ ở tít trên cao đón được chút ánh nắng nhạt, chiếu vào bên trong chỉ đủ chiếu sáng một ô gạch.
Có cô gái ngồi xổm hai tay ôm đầu gối, cuộn tròn người trong góc phòng.
Tóc tai cô gái bù xù, cánh tay tím bầm.
Lúc này, cô ngồi cắn chặt môi dưới, cố gắng đè thấp tiếng nức nở nghẹn ngào nhưng nước mắt lại không khống chế được trào ra khỏi khóe mắt.
Bên cạnh cô có cậu con trai ngồi gục đầu, chiếc áo đồng phục trắng tinh giờ lấm lem vết bẩn.
Ánh mắt cậu mơ màng không có nổi một tia sáng.
Cậu cứ thế ngồi đó, im lặng nghe cô khóc.
Tiếng khóc bên tai nhỏ dần, một lúc sau thì ngưng hẳn.
Dù thế, cậu con trai vẫn không quay đầu, nhưng chỉ một lúc sau, trước mắt cậu bỗng xuất hiện một chiếc băng dán cá nhân.
Cậu sửng sốt, con ngươi vốn ảm đạm chợt lóe lên tia sáng.
Cô gái ngồi cạnh không nói gì.
Sau khi đưa băng dán cá nhân cho cậu xong thì chống tay đứng dậy, khập khiễng tiến về phía trước vài bước rồi nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
Đây không phải là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò đầy mộng mơ.
Mà chỉ là sự dựa dẫm giữa hai linh hồn cô đơn gặp được nhau trong lúc tuyệt vọng và lạc lõng nhất.
Họ đều muốn cảm nhận sự ấm áp nhỏ bé từ đối phương.
Tần Uyển là người rất lạc quan, mong chờ vào tương lai tươi đẹp phía trước.
Cô ấy bắt đầu trao đổi nhật ký với Lục Kha Trần: “Sau này mỗi ngày cậu hãy viết những chuyện buồn và những điều cậu kỳ vọng vào tương lai vào trong này nhé, rồi chúng ta đổi cho nhau để đọc.
Hãy cứ như thế cho đến ngày mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.”
Có muôn kiểu nguyên do dẫn đến bạo lực học đường.
Có thể vì bạn học dở nên chúng nó ngứa mắt, hoặc tài năng quá khiến chúng nó ganh tị.
Vì bạn không đủ xinh hoặc cũng có thể vì bạn quá mức chói lòa.
Với Lục Kha Trần, Tần Uyển là một cô gái xứng đáng nhận được nhiều yêu thương.
Trời mưa, cô ấy sẽ dừng lại để chăm sóc những chú mèo lang thang.
Thi thoảng đi trên đường gặp người ăn xin quần áo rách nát, cô ấy lại lấy chút tiền tiêu vặt của mình cho họ.
Gặp trẻ con ngoài đường, cô ấy giúp các bé bằng cách nắm tay chúng băng qua đường.
Nhưng bạo lực học đường sẽ chẳng quan tâm xem ngày mưa bạn làm được điều tốt gì.
Tần Uyển chưa bao giờ hết hi vọng với một tương lai tốt đẹp.
Ngày nào cô cũng viết vào trong nhật ký là – “Ngày mai chắn chắn sẽ tươi đẹp hơn.”
Là con gái, ai chẳng mong thứ mình nhận được là sương sớm, là hoa hồng, là ánh mặt trời ấm áp, chẳng ai là thích những ngày dầm mưa, những vết bầm tím hay sự ngột ngạt của phòng để đồ.
Thế nên, vào một ngày nọ, Tần Uyển đến tìm giáo viên, để họ thấy vết thương trên người mình.
Cô ấy khát vọng thay đổi cục diện.
Giáo viên miệng đáp “Cô sẽ giải quyết” rồi kéo luôn Cố Thần Trình và Từ Bân Duệ lên làm qua loa cho xong: “Các em cãi nhau động tay động chân gì cũng đừng có quá trớn như thế, mau xin lỗi Tần Uyển rồi về viết bản kiểm điểm ngay cho cô.”
Nhìn hai tên khốn trước mặt khom lưng xin lỗi mình, tay chân Tần Uyển lạnh toát.
Mọi đau khổ trên thế gian này chẳng thể nào chuyển thành cảm thông.
“Lá gan mày to nhỉ? Biết mách giáo viên rồi cơ à?”
“Ôi, bọn tao sợ quá!”
Lục Kha Trần trưởng thành sớm hơn Tần Uyển, biết cuộc sống không tươi đẹp như những câu chuyện cổ tích hay dùng để dỗ trẻ con.
Không phải cứ phản kháng là giành được thắng lợi.
Chẳng nói đâu xa, nói ngay đến việc cậu của Cố Thần Trình là chủ nhiệm giáo dục đi, vì cậu ta có chỗ dựa nên phần lớn các giáo viên đều mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Dù sao thì cũng chẳng để lại hậu quả gì nghiêm trọng.
Đấy là bọn họ cảm thấy vậy.
Rồi khiến cho Tần Uyển nhận về đau khổ, nhục nhã còn nhiều hơn ngày trước.
Đám người đó vây cô lại, xé toạc áo sơ mi trên người cô, cầm di động chụp lại vô số những tấm ảnh nhạy cảm.
Tiếng cười vang bên tai không ngừng lặp đi lặp lại trong não bộ, cuối cùng biến thành bóng lớn đè lên cơ thể làm cô mất ngủ cả đêm.
Tần Uyển không còn viết nhật ký trao đổi nữa.
Cô không còn viết câu – “Ngày mai nhất định sẽ tươi đẹp hơn.”
Ngày Tần Uyển gieo thân mình xuống nước là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Từ ngày đám người Cố Thần Trình chụp được những bức ảnh nhạy cảm, có vẻ như họ đã tìm thấy một cách thức chơi đùa khác “thú vị” hơn so với việc đánh đấm.
Cái khác duy nhất của ngày hôm đó chỉ có một việc, Tần Uyển chạy trốn.
Sau đó, Lục Kha Trần tìm thấy Tần Uyển bên hồ Đông Dương.
“Về đi! Nếu chúng nó biết cậu chạy trốn sẽ tức giận đấy! Nhỡ trong cơn tức giận chúng nó phát tán ảnh của cậu ra bên ngoài thì cả đời này cậu chẳng thể ngẩng đầu lên được.”
Tần Uyển cụp mắt không nói gì.
Cô lui dần về phía sau, lui mãi cho đến khi nửa gót chân phía sau đạp phải hư không, sỏi đá cũng theo đó lăn xuống.
Cô mím chặt đôi môi run rẩy, ngẩng lên nhìn cậu với đôi mắt ầng ậc nước.
Một lúc sau, cô nhắm mắt, ngả người về sau.
Đồng tử Lục Kha Trần co lại, cậu dốc sức vươn tay muốn tóm lấy.
Nhưng Tần Uyển vẫn rơi xuống hồ Đông Dương ngay trước mắt cậu.
Nước hồ tháng Mười một lạnh như băng, cái lạnh ngấm dần vào xương cốt rồi nước theo đó tràn vào tai mũi miệng, cứ thế nhấn chìm một sinh mệnh.
Người ở xung quanh ùa tới.
“Có bạn nữ rơi xuống nước rồi!”
“Nãy tôi thấy có cậu con trai giằng co với cô bé ấy, hay nó nhỡ tay đẩy người ta xuống rồi!”
“Có ai báo cảnh sát chưa? Mau lên, gọi cả xe cấp cứu nữa!”
Tần Uyển chết rồi.
Phóng viên đua nhau tới trường học, học sinh và giáo viên đua nhau thể hiện kỹ năng nhập vai siêu phàm trước ống kính…
“Con bé là đứa rất ngoan ngoãn, lương thiện.”
“Ừm, thành tích học tập rất ổn, bình thường cũng rất hiểu chuyện.”
“Bọn tôi rất lấy làm tiếc.”
“Chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng, phải giải quyết thật rạch ròi.
Hơn nữa, chúng tôi cũng xin nhấn mạnh một lần nữa, nhà trường quyết tâm đẩy lùi nạn bạo lực học đường, không dung túng cho bất cứ hành vi bạo lực nào.”
Quả là một câu chuyện đầy châm chọc.
Rất nhiều người phải đến khi sự việc không thể cứu chữa nữa mới hối hận, khóc lóc thảm thiết muốn đền bù, dùng sự đau khổ, buồn bã để thể hiện nỗi tiếc thương với nạn nhân.
Nhưng sao khi cô ấy còn sống, không một ai trao cô ấy tình thương?
Lục Kha Trần ra tòa dưới thân phận bị cáo.
Cậu đưa mắt nhìn mẹ Tần Uyển đang đắm chìm trong nỗi đau mất con rồi đến người cha dù đau nhưng chọn cách nhẫn nhịn, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Lục Kha Trần, em hãy kể lại mọi chuyện cho chị nghe, không được giấu chị bất cứ điều gì.”
Chị luật sư