Edit: Cải Trắng
Tiếng còi xe cảnh sát vang cả dãy phố.
Con đường nhanh chóng bị vây kín, nhân viên cứu hộ đi tới đi lui, đám người vây quanh được cảnh sát giải tán bớt.
Tuy thời gian không đủ để quay xe, cơ mà Triệu Tử Thâm vẫn phản ứng rất nhanh.
Dù cho va chạm là điều khó tránh khỏi, nhưng mức độ nguy hiểm đã giảm tới mức nhỏ nhất.
Ngoại trừ Phó Tri Hoán ở bên ghế phó lái rơi vào hôn mê do ngồi sát với chỗ va chạm nhất ra thì Triệu Tử Thâm và Bành Mạnh Ngâm ngồi đằng sau chỉ bị xây xát nhẹ, không có gì đáng ngại.
“Cảnh sát Triệu, anh đừng lo lắng quá, giờ chúng ta cùng nhau tới bệnh viện xem tình hình thế nào đã.” Nhân viên cứu hộ khuyên nhủ.
Triệu Tử Thâm mím chặt môi nhìn theo Phó Tri Hoán hôn mê bất tỉnh nằm trên cáng rồi nói với cảnh sát đứng cạnh rằng: “Nhất định phải điều tra rõ chiếc xe hơi màu đen kia, vượt đèn đỏ còn tăng tốc, rõ ràng là hành động có chủ đích.”
“Trước khi kiểm sát Phó rơi vào hôn mê, cậu ấy đã nói với tôi rằng rất có thể lần va chạm này liên quan tới vụ án cậu ấy đang xử lý, thế nên đừng xử lý vụ lần này theo trình tự một sự cố giao thông bình thường.
Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Sau khi xảy ra va chạm xe cộ, Phó Tri Hoán vẫn giữ được tỉnh táo chừng mấy giây.
Nghĩ thế nào cũng thấy sự cố giao thông này cực kỳ không bình thường, rất có khả năng là cố ý nhắm vào anh.
Hơn nữa, nó dễ khiến người ta liên tưởng tới quý bà ngày trước định thông qua hành vi đút lót để anh từ bỏ vụ án.
Vì thế, Phó Tri Hoán dặn Triệu Tử Thâm không để cảnh sát xử lý chuyện này như một sự cố giao thông đơn giản.
Sau khi bàn giao mọi chuyện, Triệu Tử Thâm và Bành Mạnh Ngâm cũng được đưa tới bệnh viện.
Vết thương của hai người không nặng, sau khi được kiểm tra và băng bó thì đã không còn vấn đề gì đáng ngại.
Đến khoảng hơn mười giờ tối, bác sĩ mới đưa ra chẩn đoán tình trạng của Phó Tri Hoán: “Vết thương trên người bệnh nhân không nặng, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng và không để lại bất cứ di chứng nào, tuy nhiên bệnh nhân vẫn phải nằm viện theo dõi một thời gian.”
Lúc này, Triệu Tử Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, cầm chìa khóa xe để bên cạnh lên nói với Bành Mạnh Ngâm ngồi chờ cùng mình nãy giờ: “Đàn em, để anh đưa em về.”
Bành Mạnh Ngâm nói: “Hay là để em ở lại chăm sóc kiểm sát trưởng Phó cho ạ?”
Triệu Tử Thâm: “Không sao đâu, anh đưa em về xong quay lại với cậu ấy.”
Triệu Tử Thâm đã nói vậy, Bành Mạnh Ngâm cũng không lằng nhằng thêm nữa, nối gót theo anh ta rời bệnh viện.
Mười giờ tối, đường phố trở nên rất yên ắng.
Triệu Tử Thâm dựa theo khoảng cách mà đi, tới nhà Phó Tri Hoán lấy chút đồ dùng cần thiết để tí mang tới bệnh viện trước, lúc đến sẽ thuận tiện báo tin cho cô gái đang ở nhờ nhà anh một tiếng rồi mới đưa Bành Mạnh Ngâm về nhà.
Xe đi tới cổng khu dân cư Danh Thần thì bị chặn lại.
Bảo vệ quét thấy biển số lạ, nói: “Không có thẻ xe không được vào.”
Nhà Phó Tri Hoán ở chung cư cao cấp nên các xe ra vào đều phải có thẻ xe.
Nhưng xe Phó Tri Hoán bị đụng hỏng rồi, xe anh ta thì vẫn chưa đi lấy nên chiếc xe này là mượn tạm của một người bạn sống gần bệnh viện, tất nhiên không có thẻ ra vào.
Triệu Tử Thâm hạ cửa kính xe xuống, nói: “Đồng chí, tôi đi vào lấy chút đồ rồi ra ngay thôi.”
Bảo vệ lắc đầu: “Xin lỗi anh, đây là quy định của bên tôi rồi.
Không có thẻ, xe không được phép đi vào.”
Bành Mạnh Ngâm ngồi ghế sau đột ngột mở miệng nói: “Anh Triệu, anh cần lấy cái gì để em lên lấy cho, anh đánh xe ra bên ngoài rồi chờ em ở đó.
Như vậy thì tiết kiệm thời gian hơn.”
Triệu Tử Thâm suy ngẫm một lúc, thấy đi đi về về thế cũng hơi lãng phí thời gian liền gật đầu nói: “Thế này đi, trong nhà Phó Tri Hoán có người, cô gái đấy tên là Ôn Nguyễn, nhưng ở chỗ anh lại không có số cô ấy nên không liên lạc được.
Em đi lên trên báo cho cô ấy biết đại khái tình huống của lão Phó rồi nhờ cô ấy lấy đồ cho nhé.”
Bành Mạnh Ngâm gật đầu, nhận lấy chìa khóa từ tay Triệu Tử Thâm rồi xuống xe, ghi lại thông tin và đi vào tiểu khu.
Triệu Tử Thâm nhìn theo Bành Mạnh Ngâm đi vào tận trong rồi mới tìm chỗ dừng xe, hạ cửa kính xuống, châm lửa hút thuốc.
Rốt cuộc là ai mà lại thù hận lão Phó như vậy?
Hơn nữa…
Có một chuyện Triệu Tử Thâm nghĩ mãi không ra.
Sao con xe đen kia có thể nhắm chuẩn lao ngay về hướng ghế phó lái như thế?
Việc Phó Tri Hoán ngồi ở ghế phó lái, đâu phải chuyện có thể dự đoán từ trước?
*
Mười rưỡi tối.
Ôn Nguyễn buồn ngủ đến díp cả mắt, ngáp dài, tinh thần uể oải.
Dường như Bá Tước cũng cảm nhận được cảm xúc của cô đang xuống dốc nên ngoan ngoãn nằm cạnh cô, cái đuôi lông xù ngoe nguẩy cọ vào chân Ôn Nguyễn như an ủi.
Ôn Nguyễn cụp mắt, ngồi bó gối trên sofa.
Cơm đã được hâm lại tới mấy lần, tin nhắn gửi cho anh như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Cô không liên lạc được với Phó Tri Hoán.
Chính ngay lúc này, Ôn Nguyễn đột nhiên phát hiện ra, mình chẳng biết tí gì về anh.
Vào khoảnh khắc tâm trạng chuẩn bị rơi xuống vực thẳm, cô nghe thấy tiếng lạch cạch của chìa khóa.
Tiếng vang nhỏ nhưng đủ làm đôi mắt ảm đạm của Ôn Nguyễn trở nên sáng ngời, lớp sương mù vờn quanh bỗng chốc hóa thành hư không.
Cô thả chân đứng lên khỏi sofa, đi thẳng về phía cửa.
Tuy giờ cô vừa giận vừa thấy ấm ức.
Nhưng nếu tên đàn ông chết tiệt này chịu giải thích, thôi thì cô cũng miễn cưỡng tha thứ cho anh.
Thậm chí Ôn Nguyễn còn đang nghĩ, cơm đã hấp đi hấp lại tới bốn năm lần rồi liệu còn ăn được không.
Cửa chậm rãi được mở ra…
Ôn Nguyễn: “Sao giờ anh mới…”
Mới nói được nửa thì im bặt.
Ngoài cửa là một người phụ nữ.
Mái tóc dài xoăn gợn sóng, vóc người thướt tha ẩn sau bộ đồng phục nơi làm việc.
Bành Mạnh Ngâm nhìn lướt Ôn Nguyễn một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười, dịu dàng nói: “Cô là Ôn Nguyễn đúng không?”
Ôn Nguyễn hoàn hồn, gật nhẹ.
Bành Mạnh Ngâm rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Tôi tới để lấy một số đồ dùng cần thiết cho anh Phó.
Tôi có thể đi vào trong không?”
Nghe vậy, mi mắt Ôn Nguyễn khẽ run.
Con gái luôn rất nhạy cảm.
Trong tim như có hàng nghìn cây kim đang chích liên tục, khiến cô bứt rứt khó chịu vô cùng.
Cô cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa Bành Mạnh Ngâm cầm trong tay.
Chìa khóa được móc với món phụ kiện bằng kim