Edit: Cải Trắng
“Đầu tiên cô ghi ở đây những món đồ mình bị mất, sau đó kể kỹ càng chi tiết sự việc và để lại phương thức liên lạc bên dưới giúp tôi.
Yên tâm nhé, khi nào có tin tức, tôi sẽ báo cho cô ngay.”
Anh cảnh sát kéo ghế ngồi xuống, đặt một tờ giấy trước mặt Ôn Nguyễn, dặn dò: “Ra ngoài mang theo vật dụng cá nhân nhất định phải bảo quản kỹ càng, nhất là khi cô là con gái, một thân một mình đến nơi khác như này.
Nhớ chưa?”
“Tôi biết rồi.”
Có vẻ vị cảnh sát kia thấy giọng nữ mới nghe quen tai, lập tức ngẩng lên nhìn Ôn Nguyễn, thấy mặt anh ta bật cười: “Ấy, cô Ôn, lại là cô à? Trùng hợp thật đấy.”
Ôn Nguyễn cười không nổi: “Trùng hợp quá.”
Cô cũng không ngờ nó lại như này.
Trong vòng một ngày vào cục cảnh sát hai lần, đã thế cảnh sát tiếp mình còn cùng một người.
Nghĩ thế nào cũng không thấy đây là chuyện đáng vui mừng.
Nghĩ một hồi, Ôn Nguyễn yên lặng cầm bút lên, cúi đầu chăm chú viết lời khai.
Xong xuôi ra khỏi đó đã mười hai giờ trưa.
Nhiệt độ ngày ở thành phố Giang chênh lệch khá lớn.
Sáng sớm này ra trời còn se se lạnh, đến giữa trưa trời đã nắng chói chang.
Ánh mặt trời gay gắt đến mức làm hốc mắt người khô phát đau.
Ôn Nguyễn sờ sờ túi áo mình, thở hắt ra.
May mà buổi sáng lúc xuống tàu, cô thả thẻ căn cước vào túi áo.
Nhưng giờ trên người cô cũng chỉ có mỗi nó cùng chiếc điện thoại sập nguồn nứt toác màn hình.
Xem ra sau này ra cửa, nhất định phải xem giờ hoàng đạo.
Giờ này ngoài đại sảnh cục cảnh sát chỉ có mỗi mấy ông chú, bà cô phạm lỗi bị bớ vào đây đang ngủ gật chờ người thân đến đón.
Có vẻ Phó Tri Hoán đi rồi.
Tuy đây là chuyện trong dự kiến, nhưng tinh thần Ôn Nguyễn vẫn hơi sa sút.
Mất hành lý thì thôi đi, đây tình yêu rung động đầu đời cũng bay mất, tổn thất phải chịu tức khắc đẩy lên gấp bội.
Cô cúi đầu ủ rũ, xoa xoa mũi mình, lấy lại tinh thần chuẩn bị đi tìm chỗ sửa điện thoại.
Nắng buổi trưa chiếu vào người như thể ném người ta vào trong lò nướng nóng hầm hập quay, toàn thân hấp khí liên tục.
Vừa ra khỏi cục cảnh sát, Ôn Nguyễn thấy ngay một chiếc Audi đen đỗ ven đường, thân xe bóng loáng dưới ánh mặt trời trông càng chói mắt.
Cô không quá để tâm, nhìn lướt qua cái rồi xoay người rời đi ngay, tính dựa theo trí nhớ của mình lần mò đường tìm về khu thương mại để tìm cửa hàng sửa chữa di động.
Nhưng mới đi được vài bước thì chiếc xe Audi đó nổ máy, chầm chậm đi theo Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn phát giác ra hành động bất bình thường của chiếc xe, ngừng chân.
“Két” một tiếng, Audi cũng dừng.
Cô yên lặng quan sát, được lúc không thấy xe phản ứng gì lại cất bước thử đi về phía trước.
Audi lập tức nổ máy, di chuyển với tốc độ rùa bò đuổi theo.
Ôn Nguyễn dừng, nó dừng.
Ôn Nguyễn đi, nó đi.
Ôn Nguyễn tăng tốc, nó cũng nhỉnh tốc độ hơn tí.
Lúc nào mà nhỡ nhấn ga quá đà, nó sẽ thong thả lui về sau.
“…”
Theo dõi thế này cũng trắng trợn quá rồi đấy.
Đã thế còn ngay trước cục cảnh sát chứ?
Là tên theo dõi nào ngông cuồng kiêu ngạo thế?
Cô lười phải chơi đùa với cái xe, đứng lại quay người, khoanh tay nghiêng đầu nhìn xem người ngồi ở ghế lái là ai, sau đó ra vươn tay gõ cửa kính.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, bên trong là gương mặt một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ.
Thấy Ôn Nguyễn, anh ta vui đến híp mắt, nhiệt tình nói: “Cô Ôn…”
Ôn Nguyễn thẳng thừng cắt ngang: “Tôi sẽ không về với anh đâu.”
Hao hết tâm trí lò dò theo mình như này chỉ có thể là Ôn Phong Thần sau khi biết cô đi đâu đã phái người thăm dò, sau đó mạnh mẽ đưa người của mình đến bắt cô về nhà đính hôn.
Người đàn ông đó sững sờ, không hiểu gì: “Hả?”
Ôn Nguyễn đứng thẳng dậy, kiên định nói: “Nhờ anh chuyển lời với cha tôi rằng, cha hãy chết tâm đi.
Ôn Nguyễn tôi đây dù có lang thang ngủ đầu đường xó chợ cũng không khuất phục đâu.”
“…”
Người đàn ông đó im lặng trong phút chốc rồi thành thật gật đầu, quay đầu nói với người ngồi ở băng ghế sau: “Lão Phó, cô Ôn bảo cô ấy muốn ngủ ngoài đầu đường.”
Lão Phó?
Cửa sổ ghế sau thong dong hạ xuống.
Ôn Nguyễn quay sang, bất ngờ chạm mắt với Phó Tri Hoán ngồi trong xe.
“…”
Con ngươi đen láy của Phó Tri Hoán phẳng lặng không chút gợn sóng.
Nét mặt anh bình tĩnh đến mức một cái chớp mắt cũng không có: “Cô muốn ngủ ngoài đầu đường?”
“Không…”
“Được thôi.” Phó Tri Hoán không cho cô thời gian phản ứng, thu hồi tầm mắt, nói với người ngồi ở ghế lái: “Triệu Tử Thâm, lái xe.”
Dứt câu, anh phũ phàng kéo luôn cửa sổ xe lên.
“Này!”
Ôn Nguyễn trơ mắt nhìn theo con xe Audi đen bóng loáng lao vút đi, để lại phía sau làn khói xám mờ, bỗng cảm thấy cuộc đời mình suốt hơn hai mươi năm qua, chưa giờ phút nào bi thảm như lúc này.
**
Xe Audi cuối cùng vẫn không nỡ vứt Ôn Nguyễn giữa đường.
Đi quá lên bên trên có cái bùng binh, xe quay một cái lộn về đường cũ, “nhặt” Ôn – yếu đuối đáng thương – Nguyễn vào xe.
Ôn Nguyễn cảm động đến rớt nước mắt, bày tỏ niềm cảm kích Triệu Tử Thâm từ tận đáy lòng: “Anh đúng là người tốt!”
Triệu Tử Thâm được khen là bay tận trời, hếch mũi nói: “Vứt bỏ một cô gái đáng yêu giữa đường như này, chỉ có cái tên mặt mày cau có như trái khổ qua ngồi sau mới làm được.”
Phó – mặt như trái khổ qua – Tri Hoán ngước mắt, không nói câu nói, cứ thế lẳng lặng nhìn Triệu Tử Thâm.
Triệu Tử Thâm chẳng cần quay đầu cũng biết phía sau có ánh mắt lạnh dọa người đang nhìn mình chằm chằm.
Thế là, anh ta ngồi thẳng lưng, ngậm chặt miệng, khát khao sống sót bỗng trỗi dậy một cách mãnh liệt.
Triệu Tử Thâm là cảnh sát, cơ mà hôm nay đến lịch nghỉ của anh ta nên không phải tới trực ban.
Nhưng nghe đồng nghiệp nói Phó Tri Hoán đang ở cục cảnh sát, anh ta mới lái xe tới đây đưa anh về nhà, tiện đường đến buổi tụ họp tối nay luôn.
“Nhưng mà cô Ôn này, mấy câu cô nói ban nãy… không phải cô trốn nhà bỏ đi đấy chứ?” Triệu Tử Thâm nhớ lại mấy câu rất chi là hùng hồn cô nói, thuận miệng hỏi thăm.
Não Ôn Nguyễn tức khắc căng như dây đàn.
Bị đoán trúng rồi!
Ôn Nguyễn len lén liếc mắt quan sát Phó Tri Hoán, vừa hay bắt gặp anh đang nhìn về phía mình, ánh mắt ấy còn mang theo cảm giác nghiền ngẫm và tò mò.
Nếu giờ cô ăn ngay nói thật, bảo mình vì trốn liên hôn gia tộc mà chạy tới đây, chuẩn bị bước trên con đường độc lập, hẳn ai nghe cũng không muốn chọc đến cục phiền toái lớn này nhỉ?
Với cả nhỡ không cẩn thận để Ôn Phong Thần biết tung tích của cô, trói cô về bắt đính hôn thì bao nhiêu cố gắng chẳng phải uổng phí hết sao?
… Tuyệt đối không được nói thật!
Ôn Nguyễn cụp mắt, hít sâu một hơi, nói: “Thật ra em không phải người làm nghề giúp việc.
Xin lỗi anh, em không cố ý lừa anh đâu.
Em học ngành Luật, lần này tới thành phố Giang là đến tìm công ty thực tập, bởi vì…”
Phó Tri Hoán ngước mắt.
“Bởi vì gia đình em thật sự rất nghèo.
Cha em muốn em sớm lấy chồng để lấy tiền thách cưới nuôi em trai, em gái em.
Giờ ông ấy định gả em cho con trai chủ cửa hàng bán đậu phụ thối gần nhà.”
Nói đến đây, Ôn Nguyễn hạ giọng, nghẹn ngào kể: “Thế nên giờ em mới phải trốn đến thành phố Giang, chuẩn bị tìm việc nuôi gia đình.
Nếu để cha bắt được, chắc chắn ông ấy sẽ trói em về.”
Xuất sắc.
Anh chẳng trông cậy gì vào việc đại tiểu thư sẽ thành thật nói hết.
Ấy thế mà Triệu Tử Thâm lại tin, thậm chí còn phản ứng rất kịch liệt, lên án công khai: “Sao có thể thế được? Quá đáng thật! Giờ là thời đại của hôn nhân tự do mà.”
“Đúng vậy! Rất quá đáng!”
“Ơ phải rồi, thế con trai chủ cửa hàng bán đậu phụ thối đâu? Cậu ta tốt chứ?”
“Cực kỳ tồi tệ.”
“Tồi đến mức nào?”
“Tôi chưa gặp.
Nghe nói năm năm nay anh ta chưa về nhà lần nào, trong nhà cũng không có ảnh chụp.
Lúc biết sắp phải kết hôn với tôi còn nhờ bạn truyền lời, bảo nhất quyết không ở bên tôi.
Giờ tất cả đều biết tôi bị người ta ghét, tạo cơ hội cho đám người đó cười nhạo sau lưng.
Tôi cũng chẳng thể làm gì ngoài im lặng chịu đựng.”
“… Ôi, quá đáng thật! Chẳng có tinh thần trách nhiệm gì cả! Ngang nhiên để một cô gái hứng chịu nhiều đau khổ như vậy.”
“Thật.”
Hai người kẻ xướng người họa, không hề hay biết rằng “con trai nhà bán đậu phụ thối” bị bọn họ công kích nặng nề là cái người cứng ngắc ngồi bên cạnh, giương mắt nhìn bọn họ nhiệt tình chửi bới.
Im lặng chịu đựng?
Nếu không tận mắt thấy cảnh đêm qua, chỉ được nghe câu nói hùng hồn từ miệng cô, có khi anh tin thật.
“Ấy, sao bao năm rồi không có cái ảnh nào thế?”
“Không biết.
Tôi nghe nói anh ta không thích chụp ảnh, suốt năm năm qua không đăng bất kỳ thứ gì lên vòng bạn bè luôn.
Ảnh chụp giờ chắc chỉ có ảnh thời cấp ba, khó tìm lắm.”
“Thế chắc anh ta không được ăn ảnh.
Cô nghĩ lạc quan lên tí đi, nhỡ đâu lý do người ta không chịu gặp cô là vì tự ti với nhan sắc của mình, cho rằng bản thân không xứng với cô thì sao?”
“Cũng đúng ha!”
Hai người này hát bè được quá!
Phó Tri Hoán đưa tay nhéo ấn đường.
Tuy anh không nói gì nhưng bầu không khí xung quanh lại tự động hạ mấy độ.
Vậy thì tối nay anh đăng bài.
Có điều, Triệu Tử Thâm lại hồn nhiên không hay biết gì, thậm chí còn nhiệt tình mở miệng nhờ vả thay Ôn Nguyễn: “À đúng rồi, lão Phó này, hay để cô Ôn đến nhà cậu ở đi, nhân tiện giúp cậu chăm sóc Simon luôn.
Dù sao thì Simon cũng học tiểu học rồi, chẳng có mấy chuyện cần lo.
Cậu thấy đấy, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như này, sao để gả cho loại người kia được.”
Loại người kia?
Phó Tri Hoán cười lạnh.
Lời đề nghị hay đấy!
Ôn Nguyễn ngồi thẳng người ngay tắp lự, quay đầu nhìn Phó Tri Hoán bằng ánh mắt chân thành, hăng hái nhận việc: “Ông chủ à, anh suy nghĩ một chút đi.
Tôi sẽ chăm sóc đứa bé.”
Đôi mắt của Ôn Nguyễn rất mê hoặc.
Khi cô nghiêm túc nhìn ai đó, con ngươi ánh lên vẻ linh động, trông giống hệt chú mèo con nhìn người làm nũng, khiến không một ai nhẫn tâm từ chối.
Huống hồ, nãy lúc nói cô còn hơi nghiêng người về phía Phó Tri Hoán, gương mặt bé cỡ gang bàn tay khẽ ngẩng, dè dặt dò hỏi.
Dù biết là nói dối, cũng rất khó kháng cự.
Phó Tri Hoán im lặng trong giây lát, sau đó chầm chậm chuyển tầm mắt sang hướng khác, rồi lúc sau nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Bảy ngày.”
“Hả?”
“Tôi có thể cho cô ở đó bảy ngày.
Sau bảy ngày, cô phải dọn đi.”
Đồng ý thật à?
Có lẽ do trước đó thái độ của người đàn ông này quá hờ hững nên giờ bất thình lình được đồng ý, cô không kịp phản ứng.
Ôn Nguyễn nhanh chóng khôi phục tinh thần, ánh mắt toát lên vẻ hân hoan, mừng rỡ.
Sau đó cô ngay ngắn ngồi về vị trí cũ, hí hửng nói: “Cảm ơn ông chủ!”
Nhoáng cái xe đã lái đến dưới tòa chung cư.
Triệu Tử Thâm tắt máy, hơi ngả ghế dựa về phía sau, tháo đai an toàn, kê tay ra sau đầu, ngáp: “Lão Phó, cậu đưa cô Ôn lên nhà đi, tôi ở dưới này chờ cậu.”
Tối