Bệnh viện là một nơi kỳ diệu, ở đây Tri Hiểu đã gặp được những kiểu người muôn hình vạn trạng, nơi này mỗi một ngày đều có thể tạo ra kỳ tích, đương nhiên cũng có cả những đau thương tiếc nuối.
Mới vừa tiến phòng, Tri Hiểu đã bị y tá kéo ra ngoài, cô hỏi: “Vết thương thế nào?”
“Nghe nói là bạo lực học đường, bị dao đâm trúng.”
“Người bệnh bao nhiêu tuổi?”
“Mới vừa thành niên không lâu.”
Cùng y tá tìm hiểu tình hình xong, Tri Hiểu nhanh chạy đi, xe cứu thương đã đến cửa bệnh viện, mới vừa mở cửa liền thấy một chàng trai trẻ máu chảy đầm đìa, cha mẹ cậu quỳ trên mặt đất lôi kéo áo blouse trắng của Tri Hiểu, máu tươi nhiễm đỏ quần áo họ, họ bất lực khẩn cầu: “Bác sĩ, cầu xin cô cứu con của chúng tôi! Nó mới mười tám tuổi, nó mới mười tám tuổi, cầu xin cô!”
Tri Hiểu hốc mắt nóng lên, thật giống như nhìn đến chính mình năm đó, đôi tay đầy máu tươi cũng lôi kéo quần áo bác sĩ như thế này, không ngừng khẩn cầu: “Cầu xin mọi người cứu ba mẹ cháu với, họ chưa chết, thật sự chưa chết!”
Nước mắt Tri Hiểu rơi xuống tay của cặp cha mẹ kia, cô dùng sức tách tay họ ra: “Hai người yên tâm! Chỉ cần tim người bệnh vẫn đập, tôi nhất định sẽ cứu sống cậu ấy!”
Đây là hứa hẹn của một bác sĩ, đem tới hy vọng cho người nhà, đối với cặp cha mẹ kia đã làm họ an tâm không ít.
Tri Hiểu quay đầu phân phó: “Mau! Đưa vào phòng phẫu thuật, tôi sẽ lập tức tới.”
Y tá vội vã chạy tới: “Bác sĩ Tri, kho máu không còn nhóm máu tương thích.”
“Người bệnh nhóm máu gì?”
“Rh âm tính.”
“Lấy máu của tôi!”
Y tá sửng sốt một chút: “Bác sĩ Tri cũng là nhóm Rh âm tính?”
“Đúng! Đừng trì hoãn nữa. Mấy người tới chỗ bác sĩ Cố nói một tiếng, nói tôi không giải phẫu được, để anh ấy thay tôi làm.”
Khi Tri Hiểu đang muốn rút máu, Cố Hoài từ bên ngoài vội vã chạy tới: “Em làm cái gì vậy? Tôi không cho phép em tự tổn thương chính mình.”
Y tá lấy máu sửng sốt, bác sĩ ở trong đó cũng đều sửng sốt, hai người này là sao đây?
Tri Hiểu biết Cố Hoài cường ngạnh, cô cũng không tranh luận, mềm mại nói: “Cố Hoài, tôi là một bác sĩ, tôi muốn cứu người bệnh.”
“Tôi đây cũng quyết không cho phép em tự tổn thương chính em để đi cứu người khác.”
“Anh có biết nhóm Rh âm tính hiếm cỡ nào không? Tôi không cứu cậu ấy thì cậu ấy sẽ chết, tôi đã bảo đảm với cặp cha mẹ ngoài kia, nhất định sẽ cứu sống con của họ, chỉ là một chút máu thôi, tôi sẽ không sao!”
Tri Hiểu nhìn y tá: “Lấy máu đi!”
Cố Hoài nắm tay cô, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Tôi không cho!”
Tri Hiểu kinh ngạc nhìn anh trong chốc lát, chậm rãi nói: “Anh còn nhớ những gì bác sĩ phải làm không? Dùng hết toàn lực cứu người, Cố Hoài, anh muốn tôi cả đời áy náy bất an sao?”
Đối với Cố Hoài, không có ai quan trọng hơn Tri Hiểu, nhưng anh cũng biết, cô lựa chọn trở thành bác sĩ bởi đây là thứ duy nhất có thể cứu rỗi cô khỏi quá khứ.
Anh chậm rãi buông tay ra: “Tôi phẫu thuật xong thì em cũng phải lành lặn đứng trước mặt tôi.”
“Được.”
Nghe cô bảo đảm, Cố Hoài mới xoay người rời đi.
Học sinh kia bị chém nhiều nhát, mất máu quá nhiều, vì vậy lượng máu cần lấy cũng nhiều, y tá thấy sắc mặt Tri Hiểu tái hơn, môi cũng nhợt đi, run run hỏi: “Bác sĩ Tri, cô sao rồi?”
“Tôi không có việc gì, đã đủ máu chưa?”
“Còn thiếu một chút.”
“Tiếp tục lấy máu đi.”
Tri Hiểu chưa bao giờ cảm thấy lấy máu lại lâu như thế, chờ sau khi xong xuôi chân cô đã mềm nhũn đến không đứng dậy nổi, y tá muốn đỡ cô đi nghỉ ngơi, cô lắc đầu cự tuyệt, Cố Hoài nói muốn thấy cô lành lặn đứng ở trước mặt anh, cô nhất định phải đến đó một chuyến.
Ca phẫu thuật dài tới mấy giờ đồng hồ, khi Cố Hoài ra ngoài đã thấy Tri Hiểu sắc mặt tái nhợt ngồi ở ghế chờ, cả trái tim anh nhói lên như ngàn vạn mũi kim đâm vào, đau tới tận lục phủ ngũ tạng.
Cố Hoài vội vàng đem cô ôm chặt vào lòng: “Sao không đi nghỉ ngơi?”
“Không phải anh nói muốn thấy tôi lành lặn đứng ở trước mặt anh sao?”
Cố Hoài tức khắc ảo não, Tri Hiểu giữ lời thế này làm gì, cứ phải khăng khăng theo ý mình, khi anh ôm cô tới phòng nghỉ thì Tri Hiểu đã mê man rồi, Viện trưởng nghe nói chuyện này liền vội vàng tới thăm.
Vừa vào cửa liền thấy Cố Hoài đang cẩn thận ôm Tri Hiểu, ông sửng sốt trong chốc lát: “Bác sĩ Cố thật là chu đáo, tình nghĩa như vậy thật là khó được.”
Hứa Sơ Dương cùng Diệp Đàn không bát quái như ngày thường: “Bác sĩ Tri cũng quá lương thiện, như sinh ra vì cứu tử phù thương [1] vậy.”
[1] Cứu tử phù thương: cứu người sắp chết, dìu người bị thương. Chỉ tinh thần cao quý, tận tuỵ, hết lòng vì bệnh nhân của ngành y.
Diệp Đàn vội vàng phụ họa: “Đúng, đúng, đúng!”
Viện trưởng nói: “Diệp Đàn, cô đưa bác sĩ Tri về nhà nghỉ ngơi đi, đợi khỏe rồi lại đi làm.”
Cố Hoài nhăn mày: “Viện trưởng, vẫn là để tôi đưa về đi, nhà của bác sĩ Tri tôi tương đối quen thuộc.”
Viện trưởng gật gật đầu: “Bác sĩ Cố thật là quan tâm đàn em, nếu giáo sư dạy dỗ hai người biết hẳn sẽ rất vui mừng.”
Viện trưởng đi rồi, Diệp Đàn lắc đầu an ủi Cố Hoài: “Viện trưởng là lão thẳng nam, nhìn không ra, anh cũng đừng quá lo lắng, chăm sóc bác sĩ Tri cho tốt, bệnh viện có chúng tôi rồi.”
Mỗi một giây Tri Hiểu hôn mê đều làm Cố Hoài lo lắng, anh chưa bao giờ cảm thấy nôn nóng cùng đau lòng như vậy, không rảnh cùng Diệp Đàn, Hứa Sơ Dương tán nhảm, vội vã bế Tri Hiểu lên xe, nhanh chóng chạy về hướng chung cư.
Khi Tri Hiểu ngủ rất ngoan ngoãn, nằm yên trong lòng anh, thi thoảng ưm một tiếng, Cố Hoài cho rằng cô khó chịu, dừng lại vỗ vỗ lưng cô, chờ cô thoải mái hơn mới đi tiếp.
Anh rất hoảng, hoảng loạn tới nói không nên lời, đem Tri Hiểu đặt ở trên giường, anh cũng nằm sang một bên, thật cẩn thận đem cô ôm vào trong ngực, Cố Hoài vén lên tay áo cô lên nhìn thoáng qua chỗ lấy máu.
Đã sưng lên, miệng vết thương trở nên xanh tím.
Cố Hoài càng ôm cô chặt hơn: “Đồ ngốc, cứ luôn làm tôi lo lắng.”
Đến tận lúc chạng vạng Tri Hiểu mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền rơi vào một tầm