Lúc đồng hồ báo thức reo, Tri Hiểu bật dậy từ trên giường, lá cây ngoài cửa sổ vẫn xanh mượt, có lẽ qua hai ngày nữa sẽ bắt đầu chuyển vàng, mùa hè tuy rằng đã qua một nửa nhưng buổi sáng Nam Thành vẫn có chút lạnh.
Tri Hiểu chống tay ngồi phát ngốc, cánh tay trắng nõn chỉ cần vươn ra là có thể chạm vào lá cây bên ngoài, cô ngắt một chiếc lá đặt vào tay mình vuốt ve, nhịn không được lại nhớ tới tối hôm qua, Cố Hoài ngồi ở mép giường bồi cô rất lâu, cũng cùng cô nói rất nhiều lời.
Anh nói về những chuyện thú vị ở khắp trời nam đất bắc, từ đông đến tây, còn hát cho cô nghe, giọng của anh rất dễ nghe, ôn nhu triền miên, từng câu từng chữ chui vào lỗ tai cô, sau đó Tri Hiểu có chút buồn ngủ, nói với anh: “Tôi muốn ngủ.”
Cố Hoài cúi đầu hôn mi tâm cô: “Được, em ngủ, tôi bồi em!”
Tay cô vẫn bị anh nắm lấy, cô cũng không dịnh dứt ra, lúc đang mông lung cảm thấy tay bị đặt xuống giường, Tri Hiểu trong lòng sốt ruột, lớn tiếng gọi anh: “Cố Hoài!”
Anh có vẻ là sửng sốt một chút, vội vàng lên giường ôm cô: “Tôi đây, bồi em.”
Cứ như vậy, cô ăn vạ Cố Hoài cả đêm, vừa rồi khi tỉnh lại Tri Hiểu có chút không dám mở mắt, sợ nhìn đến vẻ mặt chế nhạo của Cố Hoài, không biết giải thích như thế nào.
Cố Hoài mở cửa liền thấy Tri Hiểu đứng ở trước cửa sổ, gió thổi qua làm tấm rèm bay phấp phới, thật ra cô không sợ lạnh, chân trần đi trên sàn nhà, anh nhíu mi, tiến lên vài bước đem người ôm vào trong ngực: “Rửa mặt, ăn sáng!”
Anh ôm cô đi vào phòng tắm, lấy kem đánh răng đưa cho cô, Tri Hiểu thất thần không nhận, Cố Hoài cười khẽ: “Muốn tôi giúp em?”
“A?”, cô phản ứng lại, vội vàng nhận lấy: “Không cần, không cần.”
Cố Hoài lại lấy dép lê tới đặt ở trước mặt cô: “Đi vào, trên mặt đất lạnh.”
Tri Hiểu tùy tiện xỏ dép, còn đang tìm cái cốc của mình, Cố Hoài thở dài một hơi, đem cái cốc đã lấy đầy nước đưa cô, khi Tri Hiểu rửa mặt, Cố Hoài đã lấy lược chải đầu cho cô.
Tóc cô rất dài, lúc ngủ dậy sẽ bị rối vào, Cố Hoài thật sự rất kiên nhẫn, nếu có chỗ bị rối, anh sẽ cẩn thận, sợ làm đau cô.
Trên mặt Tri Hiểu đang thoa sữa rửa mặt, trừ bỏ đôi mắt cùng miệng, khắp mặt đều là một màu trắng bệch, cô nhìn mặt Cố Hoài trong gương, ngây ngốc nói: “Cố Hoài, anh không cần chải đầu cho tôi.”
Cố Hoài nâng mi mắt lên, trong gương là một gương mặt trắng bệch. Sữa rửa mặt, ánh mắt còn có chút ngốc nghếch!
Anh cong khóe môi, lược trên tay từ đỉnh đầu chải tới đuôi tóc, thanh âm ôn nhu như tắm mình trong gió xuân: “Tôi thích.”
Tri Hiểu cúi đầu dùng nước rửa mặt, nhắm mắt chộp lung tung vào không trung, muốn lấy cái khăn, Cố Hoài đem cô ôm vào lòng, dùng khăn khô lau mặt cho cô: “Ngày nào em cũng vậy sao?”
Tri Hiểu nhắm mắt lại không dám mở, ngẩng khuôn mặt nho nhỏ xinh xắn như là một trái chín căng mọng, thật sự rất hút người.
Cố Hoài hôn cô, nửa hôn nửa cắn, cánh môi cô rất mềm, anh nhịn không được cắn một cái, rồi sau đó lại khẽ liếm khóe môi cô.
Tri Hiểu có chút đứng không vững, Cố Hoài đơn giản đem cô bế lên đặt ở trên bồn rửa mặt, hai tay của anh đỡ ở eo cô, cảm giác nóng bỏng xuyên qua lớp áo ngủ truyền tới trên da thịt, hôn một lúc, Tri Hiểu có chút hô hấp không thuận, cô vỗ vỗ anh, khi Cố Hoài buông cô ra còn có chút chưa đã thèm.
Mãi cho đến khi ăn cơm, Tri Hiểu cũng không thể nào không biết xấu hổ mà nhìn anh, cô cúi đầu bới bới đồ ăn trong bát mình, mãi không nhúc nhích, Cố Hoài gõ gõ bên cạnh cô, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt anh mang theo ý cười, khi anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô luôn hàm chứa nhiệt độ không bình thường: “Đừng chỉ ăn mỗi cháo, ăn chút gì khác đi!”
Tri Hiểu rũ mi mắt xuống: “Bác sĩ Cố, anh buộc tôi xin nghỉ thì thôi, anh xin nghỉ làm gì?”
Cố Hoài gắp một khối bánh ngọt đến bên miệng cô, cứ bắt cô phải ăn mới chịu, Tri Hiểu bất đắc dĩ đành há mồm cắn một ngụm, bên ngoài rất giòn, bên trong lại mềm mại, Tri Hiểu cắn thêm một miếng, Cố Hoài thấy cô ăn, cười khẽ giải thích: “Là ai tối hôm qua ăn vạ tôi?”
Trong miệng còn đang nhai bánh, nghe thấy những lời này, Tri Hiểu khẩn trương đến nghẹn, sặc cả lên, Cố Hoài giống như sớm đã biết cô sẽ phản ứng thế nào, nhanh chóng rót một chén nước đưa qua: “Từ từ mà uống, đừng có gấp.”
Tri Hiểu uống một ngụm, đặt ly nước lên bàn, lời lẽ chính đáng nói: “Cố Hoài, chuyện của tôi anh mặc kệ cũng được, tôi sẽ không trách anh, nhưng anh cũng là một bác sĩ!”
Mấy câu kiểu này Cố Hoài đã nghe qua rất nhiều lần, cô chính là không tìm được lí do khác nên đành lặp đi lặp lại mấy câu này. Cố Hoài đã thuộc tới có thể đọc làu làu, nhưng như thế anh mới cảm thấy Tri Hiểu vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.
Cố Hoài đứng dậy ngồi vào bên cạnh cô, mỉm cười mở miệng: “Có phải muốn tôi lúc nào cũng nhớ tới tuyên ngôn của em, lấy “cứu tử phù thương” làm nhiệm vụ của mình?”
Tri Hiểu vội vàng gật đầu: “Anh quả nhiên rất có ngộ tính, mau tới bệnh viện đi.”
Cố Hoài đẩy đẩy mắt kính, cánh tay thon dài chống ở bên cạnh, con ngươi thâm thúy nóng bỏng nhìn cô: “Ngày hôm qua tôi đã nhìn qua lịch làm việc rồi, hôm nay không có phẫu thuật, các công việc khác có Hứa Sơ Dương giúp rồi, cho nên, tôi ở lại bồi em.”
Tay anh đặt ở sau ghế Tri Hiểu ngồi, sát người lại gần chỗ cô, Tri Hiểu quay đầu nhìn anh, đôi mắt Cố Hoài sau chiếc kính có chút mông lung, mơ hồ như có một tầng sương bao phủ, ngay cả ánh mắt khi nhìn cô cũng lộ ra điểm lười nhác.
Cố Hoài áp sát bên tai cô, nhỏ giọng nói chuyện: “Thay quần áo, tôi mang em tới một chỗ.”
“Đi đâu?”, Tri Hiểu cảm thấy giọng mình có chút khô, mà giọng Cố Hoài như mang theo cả hơi ẩm, phả vào bên tai làm cô cứng đờ cả người.
Cố Hoài vén tóc mai của cô vào sau tai, nhẹ nhàng hôn vành tai cô, cười trả lời: “Tới sẽ biết, mau thay quần áo đi!”
Tri Hiểu đứng dậy trở về phòng, chọn tới lui một hồi lâu mới từ trong phòng đi ra, Cố Hoài mặc áo sơmi rộng thùng thình, mấy cúc trên cùng không cài, đang cúi đầu mang giày, anh khác hẳn với vẻ thâm trầm ổn trọng ngày thường, hiện giờ ôn nhuận hơn không ít, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
Cố Hoài nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, anh nâng tay lên, ngón trỏ cùng ngón giữa ngoắc ngoắc hai cái: “Lại đây.”
Tri Hiểu cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, rất bình thường, không có hở hang, cô yên tâm hơn, Cố Hoài đem mũ trên đầu cô xoay một vòng, nhẹ nhàng nói: “Ngược rồi!”
Tri Hiểu đang muốn nói cảm ơn, Cố Hoài đột nhiên đem mũ kéo xuống che lại đôi mắt cô, nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.
Khi ra ngoài, Cố Hoài mới cầm lấy mũ đưa cô, thanh âm ôn