Đêm hè luôn rất oi bức, ngẫu nhiên có cơn gió thổi tới luôn đem tới cảm giác sảng khoái vô cùng, vài giây sau lại như trở về bên bếp lò.
Tri Hiểu ngồi xếp bằng ở trên giường, trong tay cầm một cái quạt tròn phe phẩy, phòng cô ở trên gác mái, mở cửa sổ ra có thể thấy được bầu trời đêm đầy sao, phòng rất cách âm, cơ hồ nghe không thấy thanh âm dưới lầu truyền đến.
Ba Tri uống rượu say, cứ muốn lôi kéo Cố Hoài nói chuyện phiếm, anh cũng không cự tuyệt, bồi tới tận đêm khuya, phòng cho khách trong nhà cũng nhiều, tiện cho Cố Hoài nghỉ lại.
Tri An đẩy cửa vào phòng, đưa qua hai cái vé: “Qua mấy ngày nữa chị sẽ thi đấu Tae Kwon Do, em với em rể phải tới cổ vũ đó!”
Tri Hiểu sảng khoái gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Chị, chuyện của em có phải đều là chị nói cho Cố Hoài không?”
Tri An sửng sốt một chút: “A?… Đúng! Cậu ấy quan tâm em thôi, cái gì cũng tới hỏi nên chị nói cho cậu ấy nghe, bác sĩ Cố đúng là rất không tồi.”
Tri Hiểu xoay người ghé vào trên giường: “Như vậy thì có thể nghĩ thông rồi, bằng không em còn tưởng anh ấy có cái công năng đặc dị gì nữa, sao có thể hiểu rõ em như vậy.”
Tri An nghịch nghịch tóc, sợ Tri Hiểu lại truy vấn, bản thân nói nhiều sẽ lộ, nhanh chóng đứng dậy ra cửa: “Thời gian không còn sớm nữa, đừng nghĩ những cái không đâu đó, mau ngủ đi!”
Bức màn bị gió bay phấp phới, trong phòng vang lên tiếng mở cửa, Tri Hiểu ghé vào trên giường, hai chân vắt chéo đong đưa: “Chị, em sắp ngủ rồi.”
Một bên giường trũng xuống, người tới không nói gì, Tri Hiểu quay đầu nhìn lại, Cố Hoài đang ngồi ở mép giường nhìn cô, đôi mắt thâm thúy như đêm đen, ảnh ngược bên trong là một gương mặt xinh đẹp, Tri Hiểu vội vàng ngồi dậy, chỉ chỉ đối diện: “Phòng của anh ở bên kia!”
Cố Hoài nâng mi mắt nhìn cô, có vẻ uống hơi nhiều rượu, ánh mắt anh so với ngày thường càng thâm trầm hơn, yên lặng hơn, giọng nói ôn nhuận nhẹ nhàng vang lên: “Biết mà, muốn nhìn em một chút!”
Tri Hiểu ngồi vào bên cạnh anh, ngón tay trắng nõn đặt ở huyệt Thái Dương của anh xoa xoa: “Có phải uống say rồi không?”
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay Tri Hiểu nhẹ nhàng xoa huyệt vị, đối với Cố Hoài mà nói, hành động này căn bản không làm dịu cơn đau đầu do rượu, mà là trêu chọc anh, anh kéo cô vào lòng, cúi đầu cắn môi cô. Quả nhiên là uống rượu quá nhiều, nụ hôn này nồng nặc mùi rượu, Tri Hiểu bị anh hôn đến có chút choáng váng.
Sau một lúc Cố Hoài mới rời đi một chút, Tri Hiểu thở dốc: “Cố Hoài, anh uống say, mau trở về nghỉ ngơi đi!”
“Anh và em ngủ cùng được không?”
“Cái này… ba mẹ em biết thì không tốt…”
Cố Hoài cười nhẹ: “Không cho họ biết, được không?”
“Cũng không tốt…”
Nhưng cô cũng không nói được rốt cuộc không tốt chỗ nào, thậm chí còn, nội tâm cô chờ mong cái gì chứ, Tri Hiểu có chút mặt đỏ, Cố Hoài quả nhiên hỏi: “Chỗ nào không tốt?”
Cô thật sự nghĩ không ra lý do phản bác anh, rũ mi mắt nhẹ nhàng trả lời: “Được rồi.”
Tri Hiểu ngủ ở bên trong, Cố Hoài cười nhìn cô: “Nằm ở bên trong làm gì, lại đây anh ôm em.”
Cô nhướng mày: “Thời tiết nóng, nằm cạnh nhau sẽ càng nóng hơn!”
“Lại đây, anh sẽ không ôm chặt đâu, được không?”
Cố Hoài quá hiểu Tri Hiểu, cô ăn mềm không ăn cứng, anh ôn nhu khẩn cầu như vậy, cô cũng không thể nhẫn tâm. Quả nhiên Tri Hiểu chậm rãi nhích lại, Cố Hoài ôm sát eo cô, ở mi tâm cô hôn xuống một cái: “Thật ngoan, ngủ đi!”
Đêm nay tựa hồ rất an tĩnh, im ắng, chỉ có hô hấp đều đều của hai người đan xen lẫn nhau.
Sáng sớm trước khi tới bệnh viện, mẹ Tri còn cùng Cố Hoài nói chuyện hồi lâu, dặn dò anh nhất định phải thường xuyên tới.
Trên đường Tri Hiểu đem vé vào cửa đưa cho Cố Hoài: “Mấy ngày nữa chị em sẽ thi đấu, anh đi không?”
Anh nhận lấy vé, thuận tay nhéo nhéo lóng bàn tay cô: “Em đi, anh đương nhiên cũng phải đi!”
Từ bãi đậu xe ra, bên ngoài bệnh viện có rất nhiều phóng viên, cứ mãi nhìn xung quanh, sau đó có như thấy được mục tiêu, hô lên: “Ở đằng kia!”
Rất nhiều micro và camera chĩa quanh Cố Hoài, phóng viên lên tiếng hỏi: “Xin hỏi bác sĩ Cố, Kiều Vi thích anh từ khi nào?”
“Xin hỏi bác sĩ Tri, cô có biết việc của bác sĩ Cố và Kiều Vi không?”
“Có phải bác sĩ Cố cùng Kiều Vi vốn có một đoạn tình cảm không muốn người khác biết, bác sĩ Tri là người tới sau sao?”
“Bác sĩ Cố, có phóng viên chụp được vào ngày anh phẫu thuật cho Kiều Vi, anh đã ôm bác sĩ Tri từ bệnh viện ra ngoài, xin hỏi anh vứt bỏ bạn gái chọn tiểu tam sao?”
“Xin hỏi bác sĩ Tri, có có chen chân vào tình cảm của người khác không?”
Một người lại tiếp một người, giống như vô số quá trứng thối đáp về phía bọn họ, có ai không biết giới giải trí thâm sâu, trắng đen lẫn lộn, một đám hỗn tạp, trên người mang theo đủ loại ý nghĩ cùng nhau hành tẩu.
Chỉ là không dự đoán được, cùng vòng xoáy vốn không liên quan gì tới cô này nay lại hắt nước bẩn lên người cô.
Tri Hiểu chuẩn bị giải thích lại bị Cố Hoài kéo vào trong lòng, anh rất tức giận, không phải bởi vì bị mọi người trước mặt ép hỏi mà là bởi vì bọn họ dám xúc phạm Tri Hiểu.
Có thể đoán được, nếu cái tin này bị tung ra, tất cả mọi người sẽ nghi kỵ Tri Hiểu có phải “kẻ thứ ba” trong miệng phóng viên hay không!
Đến lúc đó, Kiều Vi là người bị hại, fans và cộng đồng mạng sẽ chửi rủa làm Tri Hiểu phải chịu tổn thương, nghiêm trọng hơn còn sẽ tổn hại danh dự của cô với tư cách bác sĩ, mọi người sẽ chửi rủa cô, không còn tín nhiệm cô.
Cố Hoài đột nhiên giơ tay giật lấy một cái micro, mọi người thấy vậy, lập tức đem máy quay hướng về anh, anh lạnh lùng cười, bộ dáng ôn hòa ngày thường không còn sót lại chút gì.
“Đầu tiên: Làm phóng viên, việc ngôn luận của các người đã sai lệch nghiêm trọng, tôi nghĩ mọi người chiều nay có thể gặp luật sư của Thắng Hoa nói chuyện được rồi, liên quan tới công ty phụ trách của các người, tôi cũng sẽ tố cáo!”
“Thứ hai: Kiều Vi cùng giáo sư đại học chụp ảnh thân mật, cùng nam nghệ sĩ có tai tiếng giường chiếu, ước chừng ngày mai mọi người đều sẽ biết, một cô gái không minh bạch như vậy, tôi nhìn một cái cũng không muốn!”
“Thứ ba, đây cũng là quan trọng nhất, cô gái bên cạnh tôi đây là vị hôn thê của tôi, tôi không có kiên nhẫn đâu, mọi người tốt nhất đừng động vào cô ấy.”
Ngày mùa hè nóng bức, tay các phóng viên cầm micro lại như đóng băng, Cố Hoài thả micro trong tay xuống, thanh âm bén nhọn lập tức truyền đến, anh dắt tay Tri Hiểu đi vào bệnh viện, các phóng viên phía sau sửng sốt hồi lâu.
Thắng Hoa chính là công ty lớn nhất nhì Nam thành, người này rốt cuộc là ai?
Cùng chung nghi vấn còn có Tri Hiểu, tuy cô cảm động vừa rồi Cố Hoài bảo vệ cô nhưng vẫn rất tò mò anh và Thắng Hoa có quan hệ gì.
Cô kéo tay anh, có vẻ anh vẫn còn giận, trên mặt mù mịt sương lạnh, một bộ không dễ chọc, nhưng đối với Tri Hiểu, anh tức khắc trở nên ôn nhu: “Không phải sợ, anh sẽ bảo vệ em!”
“Không phải….”, cô đương nhiên rất an tâm khi có anh bên người, đây là cảm giác an toàn cô chưa từng có.
Tri Hiểu ngửa đầu nhìn anh, thử hỏi: “Anh và công ty Thắng Hoa có quan hệ gì vậy?”
Cố Hoài lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, khi Tri Hiểu cho rằng anh sẽ không trả lời thì anh bỗng nhiên ôm cô lại, thấp giọng trả lời: “Em là bà chủ của Thắng Hoa!”
“Hả!?”
Cuộc phỏng vấn Cố Hoài và Tri Hiểu rất nhanh đã lên hotsearch, quần chúng ăn dưa sôi nổi chờ đợi tin tức lớn theo như lời Cố Hoài.
Mấy ngày trước Đàm Thận đã nhận được điện thoại của Cố Hoài, muốn anh ta điều tra Kiều Vi, giờ đã làm xong khâu chuẩn bị.
Khi Cố Hoài điện thoại lại lần nữa, Đàm Thận có chút ý khoe khoang: “Cố tổng yên tâm đi, lúc trước tôi mới vừa thu mua một công ty giải trí, chuyện này nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho anh!”
Cố Hoài đang muốn cúp điện thoại, Đàm Thận vội vàng hỏi: “Cố tổng, anh bao giờ quay lại công