Trung tâm Nam Thành là khu vực có diện tích rộng nhất, tọa lạc ở nơi này là những công ty nổi danh lừng lẫy khắp nơi, những tòa nhà cao ngất trong mây, khu phố mua sắm thượng đẳng, âm nhạc của xã hội thượng lưu, tấc đất tấc vàng, là nơi tụ hội của nhân vật nổi tiếng phú hào.
Trên đỉnh tòa nhà cao nhất thành phố là văn phòng CEO của công ty Minh Thành, sau bức kính trong phòng là khung cảnh toàn bộ Nam thành tấp nập, một trận gió thổi tới, mang theo hương vị thanh hương ngọt lành.
Một người phụ nữ trung tuổi xinh đẹp cầm ly rượu vang trong tay, rượu trong ly đỏ như máu khẽ sóng sánh, thư kí đem video phỏng vấn mới nhất trong máy tính đặt ở trước mặt bà.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô gái tuổi trẻ xinh đẹp trên màn hình, nhẹ nhàng buông ly rượu, không mặn không nhạt hỏi: “Tên là gì vậy?”
“Tri Hiểu.”
“Cố Hoài thích lắm sao?”
“Cái này…”, Thư kí khó xử: “Tôi không rõ lắm!”
Bà ta cười nhạo một tiếng, đứng dậy đi đến phía trước tấm kính chắn với Nam thành bên ngoài: “Đi gặp thử.”
*
Trạng thái Tri An sau khi tỉnh lại không tồi, ba mẹ rảnh một chút liền tới bệnh viện, lão nhân lao tâm tốn sức, chỉ sợ hai con gái của mình ăn không ngon, mỗi lần tới đều mang đến một đống ăn, không quên đem cho cả Cố Hoài.
Trong phòng bệnh riêng rất yên tĩnh, để tiện cho Tri An dưỡng thương, Tri Hiểu xong việc sẽ chạy tới đây bồi chị gái, trên giường bệnh, Tri An véo véo cái bụng mới có ít thịt thừa, thấy Tri Hiểu tới, vội vàng chỉ vào bụng nói: “Em nói ba mẹ đừng đưa canh sâm tới nữa, chị lại béo lên rồi.”
Tri Hiểu cười cười: “Cột sống còn đau không?”
“Đỡ nhiều rồi, có em ở đây còn lo lắng cái gì?”
Tri Hiểu nắm chặt tay Tri An, ngữ khí xin lỗi: “Chị, đều là em liên lụy chị, bọn họ vốn dĩ là muốn gây phiền phức cho em.”
“Không sao, chờ chị xuống giường được, sẽ giúp em tẩn bọn họ thêm một trận nữa.”
Ba mẹ đẩy cửa tiến vào, thấy hai người đều ở đây, nhanh chóng lấy canh ra: “Mau uống đi cho nóng.”
Mẹ Tri nhìn về phía Tri Hiểu: “Mẹ nghe nói con buổi chiều phải phẫu thuật, uống canh lên tinh thần chút, à, còn có”
Bà lại lấy ra hai cái bình giữ nhiệt: “Một cái cho Cố Hoài, một cái đưa cho Hứa Sơ Dương và Diệp Đàn, nhớ phải đưa tận tay họ đó.”
Tri Hiểu nhận lấy hai cái bình giữ nhiệt, bưng bát canh trên bàn uống, nhìn Tri An nhíu mày, chị ấy đem bát của mình đẩy đến trước mặt Tri Hiểu: “Nếu không, em uống nốt cái này đi?”
Ba Tri cốc đầu Tri An một cái: “Đây chính là canh xương hầm, uống vào chân mới mau khỏi, đừng dong dài nữa, mau uống đi!”
Tri Hiểu đang muốn đi, mẹ Tri gọi cô lại, tựa hồ là có chút do dự, nhưng vẫn hỏi ra: “Cố Hoài cậu ấy… cậu ấy là người thế nào vậy?”
Tin tức mấy hôm trước bọn họ tất nhiên cũng thấy cả, về việc Cố Hoài giấu giếm thân phận ông chủ của Thắng Hoa, nhị vị phụ huynh cũng thực sự kinh ngạc rất lâu, làm cha mẹ, tất nhiên họ sợ tâm tư Cố Hoài không thuần túy sẽ tổn thương con gái họ.
Mà về Cố Hoài là dạng người gì, Tri Hiểu cũng cái biết cái không, nhưng cô ở cùng anh luôn rất an tâm, kiên định, chưa từng miên man suy nghĩ.
Tri Hiểu trong vô thức đã tin tưởng hắn, cô đi qua ôm Mẹ Tri: “Mẹ đừng lo, con sẽ không có việc gì đâu.”
Tri An cầm chén canh lên uống một ngụm, gào một tiếng: “Canh này đắng quá đi!”
Lời than vãn của cô ấy nhanh chóng thu hút sự chú ý của ba mẹ Tri, mẹ Tri cầm bát canh lên uống một ngụm, nhíu mày nhìn con gái: “Đắng đâu ra? Nhanh uống đi!”
Tri An cho cô một ánh mắt, Tri Hiểu nhân cơ hội trốn đi.
Trở lại phòng, Hứa Sơ Dương cùng Diệp Đàn đã đợi ở bên trong, thấy bình giữ nhiệt trong tay Tri Hiểu, đôi mắt sáng lên, Tri Hiểu đặt một bình trước mặt hai người, Hứa Sơ Dương lập tức nói: “Tôi vừa mới nghe nói dì tới liền ở đây chờ, mẹ cô nấu canh cũng ngon quá đi.”
Tri Hiểu đem một bình khác đặt ở trên bàn Cố Hoài, mỉm cười nói: “Mẹ tôi nói hôm nào sẽ mời hai người tới ăn cơm, cơm nẹ tôi nấu mới đang để mấy người trầm trồ khen ngợi kia.”
Canh được nấu vô cùng hoàn hảo, không chỉ có thịt được hầm đến mềm nhừ, còn có các loại hương vị, Diệp Đàn nói đây là đại bổ, bưng chén lên húp đến rối tinh rối mù, nghe thấy lời này của Tri Hiểu vội ngẩng đầu: “Vậy lúc nào, tôi gần nhất đều rất rảnh.”
“Vậy được, đợi ít hôm nữa đi.”, Tri Hiểu nhìn thoáng qua bàn làm việc của Cố Hoài, Hứa Sơ Dương nhanh chóng nói: “Cậu ta còn đang phẫu thuật, sắp ba tiếng rồi, không biết bao lâu mới kết thúc, cô có phải cũng sắp phẫu thuật không, hôm nay chắc là buổi chiều hai người mới có thể gặp mặt.”
Diệp Đàn cười cười: “Anh thì biết cái gì, cái này gọi là một ngày không thấy như cách ba thu.”
Tri Hiểu đỏ mặt: “Uống canh của hai người đi!”
Cô ngồi trở lại bàn làm việc, trước máy tính có vài viên kẹo, giấy gói sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp, phía dưới có một tờ giấy, Tri Hiểu mở ra liền thấy nét chữ ấm áp quen thuộc của anh.
“Anh phải phẫu thuật sớm, em ngoan ngoãn ăn cơm đi!”
Tri Hiểu đem mảnh giấy gấp thành một con hạc giấy, kéo ngăn kéo ra bỏ vào hộp kẹo.
Hứa Sơ Dương và Diệp Đàn đã uống xong, hai người lau miệng nằm trên sô pha: “Uống ngon thật, no rồi.”
Tri Hiểu bật cười: “Hai người nhàn vậy sao, không có ca phẫu thuật à?”
“Chúng tôi không thể so với khoa cấp cứu mấy người, lúc nào cũng vắt chân lên cổ.”
Tri Hiểu đem cửa sổ mở ra thông gió, rót hai ly nước đem cho hai người: “Súc miệng đi, đừng để lúc khám lại dọa người khác, tôi phải đi làm phẫu thuật.”
*
Đèn môt bật lên, bệnh nhân nằm trên bàn giải phẫu nhắm chặt mắt lại, ở dưới ánh đèn mổ, khuôn mặt bệnh nhân tái nhợt không có huyết sắc, Tri Hiểu bình tĩnh tiếp nhận dao phẫu thuật trợ mổ đưa qua.
Khi Cố Hoài trở về phòng liền thấy bình giữ nhiệt trên bàn, phía dưới đè một tờ giấy, mở ra thì thấy một dòng chữ thanh tú mềm mại: “Em cũng đi phẫu thuật đây, anh phải ngoan ngoãn ăn cơm.”
Anh nhìn tờ giấy kia một hồi lâu, khóe môi cong lên, đem tờ giấy gấp lại bỏ vào trong túi áo sơmi, mở bình giữ nhiệt ra, mùi hương của canh lập tức bay lên.
Ba bốn giờ, đối với người khác mà nói có lẽ qua rất nhanh, nhưng với bác sĩ phuẫu thuật và bệnh nhân trên bàn mỗ lại rất lâu, y tá nâng tay lên lau mồ hôi trên trán Tri Hiểu, trợ mổ nhìn cô rốt cuộc tìm được vị trí cuối cùng cần giải quyết, kích động kêu lên: “Bác sĩ Tri!”
Cô bình tĩnh nói: “Chuẩn bị kết thúc.”
Từ phòng giải phẫu ra ngoài, mọi người đã mệt tới thở không ra hơi, Tri Hiểu an ủi nói: “Mọi người vất vả rồi, hôm nào tôi sẽ mời mọi người ăn ngon.”
“Thật đó nha!”, y tá và trợ mổ hoan hô hưởng ứng, kết thúc giải phẫu, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, mọi người nói chuyện phiếm trong lúc thư giãn, khi từ phòng thay quần áo ra, một y tá chạy lại đây: “Bác sĩ Tri, có người tìm cô.”
Tri Hiểu sửng sốt một chút: “Ở đâu?”
“Đang ở phòng nghỉ chờ cô.”
Tri Hiểu làm thế nào cũng không đoán được, hôm nay tới tìm cô chính là Quý Minh Y, từ rất xa đã thấy bà ấy ngồi ở sô pha khu nghỉ ngơi, bên người là hai trợ lý trẻ tuổi.
Người phụ nữ ấy không già đi bao nhiêu, vẫn ưu nhã mỹ lệ vô cùng, phong thái không khác gì những lần Tri Hiểu thấy trên báo.
Mới đầu cô cũng không biết người này, chỉ là nghe mẹ nói rằng đầy là người bạn thân nhất của bà hồi đại học. Buổi tối ngày đó mười hai năm trước, mẹ nói muốn đưa cô đi gặp một người bạn tốt, người ấy chính là Quý Minh Y.
Không ngờ, người chưa gặp được, cha mẹ đã xảy ra tai nạn nửa đường, Tri Hiểu non trẻ không biết làm sao, từng gọi điện thoại tới Quý gia, nhưng trước nay đều là một thanh âm lãnh đạm đáp lại: “Phu nhân không ở nhà.”
Cũng là hai năm trước, cô cảm nhận được nhân tình ấm lạnh ra sao, sự tình trải qua nhiều năm như vậy, Quý Minh Y lại giống như vẫn dừng lại ở dáng vẻ năm đó, nhưng Tri